ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 139

NGÀY THỨ HAI (7)



CAWLET VÀ NAEHRING dẫn họ xuống một hành lang lát gạch đen
trắng, qua một cánh cửa đôi vào khu điều trị chính của bệnh viện. Họ đi qua
một phòng y tá phía bên tay trái rồi rẽ phải vào một phòng lớn với những
chiếc đèn tuýp dài và những khung treo ri đô hình chữ U gắn vào những cái
móc trên trần, và cô ta ngồi đó trên giường, trong một chiếc áo ngủ màu
xanh nhạt gắn trên đầu gối, mái tóc sẫm màu vừa được gội sạch và chải
ngược ra sau.

“Rachel,” Cawley nói, “chúng tôi tới đây cùng với mấy người bạn. Hy

vọng cô không phiền lòng.”

Cô ta vuốt nhẹ mép áo dưới đùi rồi nhìn Teddy và Chuck với vẻ chờ

đợi rất trẻ con.

Không có một dấu vết gì trên người cô ta. Da cô ta có màu của sa

thạch. Mặt mũi, tay chân cô ta không hề thương tích. Chân cô ta để trần, da
không có lấy một vết xước do bị cành cây, gai nhọn hay đá sắc cứa.

“Tôi có thể giúp gì được cho anh?” cô ta hỏi Teddy.
“Cô Solando, chúng tôi tới đây để…”
“Bán gì à?”
“Gì cơ thưa cô?”
“Tôi hy vọng là không phải anh tới đây để bán chác cái gì. Tôi không

muốn tỏ ra thô lỗ nhưng chồng tôi mới là người đưa ra các quyết định trong
việc này.”

“Không, thưa cô, chúng tôi không tới đây để bán hàng.”
“Thế thì được. Thế tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Cô có thể cho tôi biết cô đã ở đâu ngày hôm qua không?”
“Tôi ở đây. Tôi ở nhà.” Cô ta nói rồi nhìn sang Cawley. “Những người

này là ai vậy?”

“Họ là các nhân viên cảnh sát, Rachel,” Cawley nói.
“Có chuyện gì xảy ra với Jim à?”
“Không,” Cawley nói. “Không, không. Jim vẫn ổn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.