ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 148

Teddy cúi đầu xuống và nôn ra sàn.
“Sếp, sếp. Sếp không sao chứ?”
“Anh bạn ơi,” Cawley nói. “Anh bị nặng đấy.”
Teddy ngẩng đầu lên.
Đừng…
Má anh ướt nhoèn nước mắt.
… uống…
Lại có ai đó thọc nguyên một lưỡi dao và hẻm núi.
… những…
Lưỡi dao bắt đầu xoay tới xoay lui.
… viên thuốc đó.
Teddy nghiến chặt răng, cảm thấy dạ dày lại cồn lên. Anh cố gắng tập

trung vào ly nước trong tay, cảm thấy cái gì đó bất thường ở ngón tay cái
nhưng anh lờ đi, cho rằng đó lại là một trò chơi khăm của cơn đau nửa đầu.

Đừng uống những viên thuốc đó.
Lại một lưỡi cưa được kéo chậm chạp qua những nếp gấp màu hồng

trong não anh, và Teddy phải cắn chặt răng để khỏi thét lên. Anh nghe thấy
những tiếng la hét của Rachel trong đầu cùng với ngọn lửa, thấy cô nhìn
vào mắt anh, thấy hơi thở cô phả trên môi anh, khuôn mặt cô trong tay anh,
ngón tay anh vuốt ve thái dương cô. Và cái lưỡi cưa khốn kiếp di chuyển
ngang dọc trong đầu anh…

Đừng uống những viên thuốc khốn kiếp đó.
… và anh áp lòng bàn tay vào miệng, những viên thuốc bay vào trong,

anh uống một ngụm nước và nuốt ực, cảm thấy chúng đang trôi xuống thực
quản, anh tiếp tục uống nước cho tới khi chiếc ly cạn sạch.

“Anh sẽ phải cảm ơn tôi vì chúng,” Cawley nói.
Chuck lại xuất hiện bên cạnh anh và đưa cho Teddy một chiếc khăn

mùi soa. Teddy lau trán và miệng rồi vứt nó xuống sàn.

“Giúp tôi khiêng anh ấy lên nào, đặc vụ,” Cawley nói.
Họ nhấc Teddy ra khỏi ghế và xoay anh về phía một cánh cửa màu đen

trước mặt.

“Đừng nói với anh nhé,” Cawley nói, “có một phòng ở đằng sau cánh

cửa này nơi tôi thỉnh thoảng tranh thủ chợp mắt. Ừm, phải, ngày một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.