ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 166

cô? Váy rất đẹp? Tôi có thể mời cô uống gì đó? Cô có một đôi mắt tuyệt
đẹp?

Cô lên tiếng trước: “Lạc đường à?”
Đến lượt anh. Anh nhìn xuống cô. Cô nhỏ nhắn, không quá một mét

sáu mươi cộng cả giày cao gót. Đẹp chết người. Không theo kiểu chuẩn
mực như rất nhiều phụ nữ khác ở trong phòng với những cái mũi, miệng và
mái tóc hoàn hảo. Có cái gì đó nổi loạn trên khuôn mặt cô, hai mắt cách
nhau hơi xa, đôi môi quá dày có vẻ bề bộn trên khuôn mặt nhỏ, và một cái
cằm không kiên định.

“Cũng hơi,” anh nói.
“Thế anh đang định tìm cái gì?”
“Cô.” Anh buột miệng nói trước khi kịp suy nghĩ mà ngăn lại.
Mắt cô mở to và anh nhìn thấy một vết nhỏ, một đốm nâu bên đồng tử

trái. Anh cảm thấy một cơn rùng mình chạy suốt người khi nghĩ rằng anh đã
phá hỏng cơ hội của mình khi xuất hiện trong dáng vẻ một anh chàng
Romeo miệng lưỡi ngọt ngào và quá tự tin vào bản thân.

Cô.
Làm thế quái nào mà anh lại nghĩ ra cái từ đó cơ chứ? Làm thế quái

nào mà anh…?

“Ừm,” cô nói…
Anh toan bỏ chạy. Anh không thể chịu được phải nhìn cô thêm một

giây nữa.

“… ít nhất thì anh đã không phải đi quá xa.”
Anh cảm thấy một nụ cười ngớ ngẩn đang nở trên mặt anh, thấy hình

ảnh mình phản chiếu trong ánh mắt cô. Một tên ngốc. Một tên đần độn.
Sung sướng tới nghẹt thở.

“Không, thưa cô, tôi đoán không phải vậy.”
“Chúa ơi,” cô nói, hơi ngả người ra sau để nhìn anh, ly rượu martini tì

vào ngực.

“Gì cơ?”
“Anh cũng cảm thấy lạc lõng ở nơi này giống như tôi, đúng không anh

lính?”

Đứng dựa vào cửa xe taxi nơi cô ngồi ở băng sau với cô bạn gái Linda

Cox lúc này đang nhoài người lên phía trên để nói địa chỉ cho lái xe, Teddy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.