ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 167

nói, “Dolores.”

“Edward.”
Anh bật cười.
“Gì vậy?”
Anh giơ một tay lên. “Không có gì.”
“Không ư. Là gì vậy?”
“Chưa có ai gọi anh là Edward ngoài mẹ anh.”
“Teddy, thế vậy.”
Anh thích nghe cô nói tên anh.
“Ừ.”
“Teddy,” cô thử lại lần nữa như thể cho quen miệng.
“Này, thế họ của em là gì?” anh nói.
“Chanal.”
Teddy nhướng một bên mày vẻ ngạc nhiên.
“Em biết. Nó không hợp với em tí nào. Nghe quá phô trương.”
“Anh có thể gọi cho em không?”
“Anh có giỏi nhớ các con số không?”
Teddy mỉm cười. “Thật ra…”
“Winter Hill sáu-bốn-ba-bốn-sáu,” cô nói.
Anh vẫn đứng trên hè phố khi chiếc taxi đi khỏi, hình ảnh gương mặt

cô kề sát mặt anh – qua cửa kính ô tô, và cả lúc trên sàn nhảy – lóe lên
trong đầu anh như điện giật, suýt làm anh quên cả tên và số điện thoại của
cô.

Anh nghĩ: vậy đó là cái cảm giác khi yêu. Thật vô lý, anh chẳng biết gì

về cô cả. Nhưng đồng thời anh cũng có cảm giác là anh vừa gặp người phụ
nữ mà vì lý do nào đó anh đã biết từ lâu, trước cả khi anh được sinh ra. Một
điều anh chưa bao giờ dám mơ tới.

Dolores. Cô hẳn cũng đang nghĩ tới anh trên băng ghế sau, cảm nhận

được anh như anh đang cảm nhận cô.

Dolores.
Tất cả những gì anh từng khao khát giờ đã có một cái tên.

TEDDY XOAY NGƯỜI và thò tay xuống đất quờ quạng tìm quyển sổ ghi
chép của mình cùng một bao diêm. Anh chụm tay lại và châm một que

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.