NGÀY THỨ TƯ
Người thủy thủ tồi
TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT hoặc có thể đã chết đang lấy áo
khoác.
Bọn họ đang ở trong bếp và áo khoác của họ treo trên móc. Bố của
Teddy lấy một chiếc áo khoác đi biển cũ, so vai chui vào trong đó rồi giúp
Dolores mặc áo của cô và nói với Teddy, “Con có biết ta muốn quà gì cho
Giáng sinh không?”
“Không, bố.”
“Một cái kèn túi.”
Và Teddy hiểu ý ông định nói gì, ông muốn tham gia câu lạc bộ đánh
gôn và có một cái túi chơi gôn.
“Giống như Ike,” anh nói.
“Chính thế,” bố anh trả lời rồi đưa cho Chuck áo khoác của anh ta.
Chuck mặc nó vào người. Đó là một chiếc áo đẹp. Bằng loại vải
cashmere thời kỳ trước chiến tranh. Vết sẹo của Chuck đã biến mất nhưng
đôi bàn tay thanh tú như đi mượn của anh ta vẫn còn đó và anh ta giơ chúng
ra trước mặt Teddy, những ngón tay ngọ nguậy.
“Cậu đi lại với nữ bác sĩ đó đấy à?” Teddy hỏi.
Chuck lắc đầu. “Tôi được giáo dục quá mức. Tán gái cũng có bài bản.”
"Thành công chứ?”
“Đại bác thì có.”
“Thật đáng tiếc!”
“Hôn tạm biệt vợ anh hộ tôi. Vào má nhé!”
Teddy nghiêng người qua mẹ anh và Tootie Vicelli miệng đầy máu lúc
này đang mỉm cười với anh, hôn lên má Dolores và nói, “Cưng ơi, sao em
lại ướt hết cả thế này?”
“Con khô như ngói ấy chứ,” cô nói với bố Teddy.
“Nếu bố trẻ đi một nửa số tuổi,” bố anh nói, “Bố sẽ cưới con, con gái
ạ.”