ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 294

Teddy lắc đầu.
“Tại sao?” Cawley nhắc lại.
“Tôi không biết. Tôi không biết…”
“Có, anh có biết. Andrew. Hãy nói cho tôi tại sao.”
“Tôi không thể.”
“Anh có thể mà.”
Teddy ôm lấy đầu và giãy giụa.
“Đừng bắt tôi nói ra. Làm ơn, bác sĩ, hãy làm ơn?”
Cawley túm lấy song sắt. “Tôi cần phải nghe anh nói ra điều đó,

Andrew.”

Anh nhìn Cawley sau song sắt, chỉ muốn lao về phía đó và cắn rụng

mũi ông ta.

“Bởi vì,” anh nói rồi dừng lại. Anh hắng giọng, nhổ một bãi nước

miếng xuống sàn. “Vì tôi không thể nào chấp nhận được việc tôi đã để vợ
mình giết các con. Tôi đã phớt lờ mọi dấu hiệu. Tôi đã cố đẩy chúng ra khỏi
suy nghĩ của mình. Tôi đã giết các con vì tôi không để người khác chữa trị
cho cô ấy.”

“Và?”
“Và chấp nhận điều đó vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi không thể

nào sống chúng với điều đó.”

“Nhưng anh sẽ phải chấp nhận điều đó. Và anh biết thế.”
Anh gật đầu. Anh co hai gối lại trước ngực.
Sheehan quay đầu nhìn về phía Cawley. Cawley vẫn nhìn xuyên qua

những song sắt. Ông ta châm một điếu thuốc và nhìn Teddy không rời.

“Giờ là cái mà tôi lo sợ, Andrew. Trước đây, chúng ta cũng đã tới được

đoạn này. Chúng ta đã đạt được bước đột phá này chín tháng trước. Và rồi
anh lại thoái lui. Một cách nhanh chóng.”

“Tôi xin lỗi.”
“Tôi đánh giá cao điều đó,” Cawley nói, “Nhưng ngay lúc này đây tôi

không cần một lời xin lỗi. Tôi cần phải biết anh đã chấp nhận thực tế.
Không ai trong chúng ta có thể chấp nhận một sự thoái lui nào nữa.”

Teddy nhìn Cawley, cái người đàn ông còm cõi với hai hố mắt trũng

sâu, thâm quầng đó, ông ta đã đến cứu anh. Ông ấy có thể là người bạn
chân tình duy nhất mà anh từng có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.