ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 35

NGÀY THỨ NHẤT (3)



BÁC SĨ CAWLEY gầy đến hốc hác. Tất nhiên là không tới mức giơ xương
sườn, xương sống ra như những người Teddy nhìn thấy tại trại tập trung
Dachau ở Đức nhưng nhất thiết là cần phải ăn uống tẩm bổ nhiều. Đôi mắt
nhỏ màu sẫm của ông ta tụt sâu trong tròng mắt, như tiết ra một thứ bóng
tối che khuất cả khuôn mặt. Hai má hóp lại như thể sắp sụp xuống, xung
quanh lỗ chỗ những vệt đồi mồi. Môi và mũi của ông ta cũng mỏng dính
như những phần còn lại của ông, chiếc cầm gần như mất hút trên khuôn
mặt. Nhúm tóc còn lại trên đầu ông ta cũng sẫm như màu mắt và quầng
thâm phía dưới nó.

Tuy nhiên, ông có một nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt, một nụ

cười rạng rỡ, đầy tự tin khiến hai tròng mắt cũng sáng lên theo và ông dùng
nụ cười đó khi đi vòng qua bàn đến chào họ, tay dang rộng.

“Đặc vụ Daniels và đặc vụ Aule,” ông ta nói, “Thật vui là các anh đã

tới rất nhanh.”

Tay của ông ta nằm trong tay Teddy khô và mềm mại, nhưng cái siết

tay thì thật là choáng váng, như nghiến lấy những đốt xương trên tay Teddy
cho tới khi anh có thể cảm thấy áp lực của nó lên tận trên cánh tay mình.
Đôi mắt của Cawley lóe lên trong giây lát như thể muốn nói, Anh không
chờ đợi điều đó, đúng không? Trước khi chuyển sang Chuck. Ông ta bắt tay
Chuck và nói, “Hân hạnh được gặp anh,” trước khi nụ cười biến mất trên
khuôn mặt khi ông quay sang bảo McPherson, “Hiện giờ thế là đủ rồi, trại
phó. Cám ơn.”

McPherson nói, “Không có gì, thưa bác sĩ. Các vị vui vẻ nhé,” rồi rút

lui khỏi phòng.

Nụ cười của Cawley trở lại trên khuôn mặt nhưng là một phiên bản

khác, trông dẻo quẹo, khiến Teddy nghĩ đến lớp màng dính đóng trên bát
súp.

“Ông ấy là một người tốt, McPherson. Hăm hở nhiệt tình.”
“Với?” Teddy hỏi và ngồi xuống trước bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.