chỉ chuyển nó từ thiết bị lưu trữ hiện thời (thành thật mà nói đã bắt đầu ẩm
mốc và rò rỉ) sang những trang giấy này.
Bệnh viện Asheeliffe nằm ở giữa khu đất phẳng ở phía Tây Bắc của
hòn đảo. Đứng đó một cách nhân từ, tôi có thể nói thêm vậy. Trông nó
chẳng có gì giống với một nhà thương điên dành cho các tội phạm bị bệnh
tâm thần và càng không giống cái doanh trại quân đội trước đây. Vẻ ngoài
của nó trên thực tế khiến phần lớn chúng tôi nghĩ tới một trường nội trú.
Ngay bên ngoài khuôn viên chính là trạm gác được xây theo kiến trúc nhà
hai mái thới Victoria và một lâu đài nhỏ, đẹp nhưng hơi tối, kiểu Tudor,
từng được sử dụng làm căn cứ chỉ huy của quân đội liên bang tại bờ biển
Đông Bắc, đã chuyển thành văn phòng giám đốc chúng tôi. Bên trong
tường bao là các khu vực dành cho nhân viên trông rất duyên dáng, những
ngôi nhà mái lá của các bác sĩ điều trị, ba khu ký túc dành cho y tá, hộ lý
và bảo vệ. Trong khuôn viên chính là những bãi cỏ, những hàng rào được
cắt xén tạo hình, những cây sồi đổ bóng um tùm, những cây thông Scotland,
những cây gỗ thích và những cây táo cứ cuối mùa thu lại cho trái rụng đầy
trên bãi cỏ và các gờ tường. Nắm giữa khuôn viên chính là bệnh viện, một
quần thể lớn bằng đá ong, và đá hoa cương đẹp mắt, hai bên là hai bức
tường bằng gạch đỏ giống hệt nhau. Phía sau nó là những vách đá, những
đầm lầy do thủy triều tạo nên và một thung lũng dài nơi chứng kiến sự ra
đời và lụn bại của của một hợp tác xã nông nghiệp trong những năm sau
cách mạng Mỵ. Cây cối họ trồng vẫn sống sót, đào, lê, anh đào dại, nhưng
không còn ra trái nữa, và những ngọn gió đêm vẫn thường gào thét trong
thung lũng ấy, những âm thanh như tiếng mèo kêu.
Và tất nhiên còn phải kể đến khu pháo đài có mặt ở đây từ rất lâu
trước khi những nhân viên đầu tiên của bệnh viện đặt chân tới hòn đảo này
và vẫn lặng lẽ đứng đó, ở phía Nam, trên một mỏm đá nhô ra biển. Và xa
xa là ngọn hải đăng không còn hoạt động từ trước cả thời kỳ Nội chiến, đã
được thay thế từ lâu bằng những chùm ánh sáng phát ra từ ngọn hải đăng
Boston.
Nhưng nếu nhìn từ biển vào thì hòn đảo trông không hẳn như vậy. Bạn
phải hình dung ra hòn đảo theo cái cách mà Teddy Daniels đã nhìn thấy
vào một buổi sáng yên tĩnh tháng Chín năm 1954. Chỉ là một bãi đất bỏ
hoang nằm giữa khu vực bên ngoài vịnh. Khó có thể xem là một hòn đảo,