ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 90

“Là thế nào?”
“Năm mươi bệnh nhân ở hai khu? Trong khi sếp nghĩ thử xem những

tòa nhà này có thể chứa bao nhiêu người? Hơn vài trăm ấy chứ?”

“Ít nhất.”
“Rồi tỉ lệ nhân viên và bệnh nhân. Cứ mỗi bệnh nhân có từ một tới hai

nhân viên chăm sóc. Sếp đã thấy thế bao giờ chưa?”

“Cái này thì phải nói là chưa.”
Cả hai cùng nhìn xuống nền đất đang xì xèo dưới mưa.
“Cái chỗ này là chỗ quái quỷ gì thế không biết?” Chuck nói.


CUỘC PHỎNG VẤN ĐƯỢC TIẾN HÀNH ở khu nhà ăn, Chuck và Teddy
ngồi ở một chiếc bàn phía cuối phòng. Hai hộ lý ngồi gần đó để theo dõi
các bệnh nhân còn Trey Washing ton thì chịu trách nhiệm dẫn từng người
vào gặp họ rồi lại đưa đi khi đã hỏi xong.

Người đầu tiên là một kẻ thân tàn ma dại, râu ria lởm chởm, mắt liên

tục chớp và máy. Anh ta ngồi thu người lại như một con sam biển, gãi tay
sồn sột và tránh nhìn vào mắt họ.

Teddy nhìn vào trang giấy trên cùng đống tài liệu mà Cawley đưa cho

anh, chỉ là những phác thảo từ trí nhớ của Cawley chứ không phải hồ sơ
bệnh nhân chính thức. Anh chàng này được đưa lên đầu danh sách, tên anh
ta là Ken Gage, bị gửi tới đây do tấn công một người lạ tại lối đi của một
cửa hàng tạp phẩm nằm ở góc phố, dùng một hộp đậu đánh vào đầu nạn
nhân và trong lúc hành hung thì luôn miệng nói khẽ “Đừng đọc thư của tôi
nữa.”

“Ken này,” Chuck nói. “Anh thấy trong người thế nào?”
“Tôi bị cảm lạnh. Tôi bị cảm lạnh ở chân.”
“Tôi rất tiếc.”
“Vâng, khi đi thì rất đau.” Ken gãi gãi xung quanh một mẹn ghẻ trên

tay, ban đầu có vẻ nhẹ nhàng như thăm dò để xác định kích thước của nó.

“Anh có mặt trong nhóm điều trị tối hôm kia không?”
“Tôi bị cảm ở chân và khi đi thì rất đâu.”
“Thế anh có cần tất chân không?” Teddy cố hỏi. Anh để ý thấy hai hộ

lý nhìn về phía họ cười khúc khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.