ĐẢO KINH HOÀNG - Trang 92

Peter nhìn qua bàn về phía Chuck và Teddy với đôi mắt có vẻ như luôn

ướt át. “Lúc nào tôi cũng sợ.”

“Sợ gì cơ?”
“Mọi thứ.”
“Thế à!”
Peter gác chân trái lên đầu gối bên phải, tay giữ lấy cổ chân rồi cúi

người ra phía trước. “Nghe thì có vẻ ngu ngốc nhưng mà tôi rất sợ đồng hồ.
Chúng kêu tích tắc. Chúng chui vào trong đầu anh. Bọn chuột cống làm tôi
sợ.”

“Tôi cũng thế,” Chuck nói.
“Vậy sao?” Peter nói, giọng tươi tỉnh hẳn ra.
“Mẹ kiếp, đúng thế. Cái lũ chít chít khốn kiếp ấy. Chỉ cần nhìn thấy

một con đã muốn vãi đái ra quần.”

“Thế thì đừng đi ra ngoài bức tường lúc buổi đêm, nhé,” Peter nói.

“Chúng có mặt ở khắp mọi nơi.”

“Biết thế. Cảm ơn anh nhé.”
“Bút chì,” Peter nói. “Cái đầu bút chì ấy, anh biết không? Kêu xoèn

xoẹt trên giấy. Tôi sợ anh.”

“Tôi á?”
“Không,” Peter nói và hất cằm về phía Teddy. “Anh ta.”
“Tại sao?” Teddy hỏi.
Peter nhún vai. “Anh cao lớn. Tóc húy cua trông hắc ám. Anh có thể tự

lo liệu cho bản thân mình. Các khớp xương của anh thật đáng sợ. Bố tôi
cũng giống như thế. Ông ấy không có một vết sẹo nào. Tay của ông ấy trơn
nhẵn. Nhưng mà trông ông ấy rất hắc ám. Các anh em trai của tôi cũng vậy.
Họ thường đánh tôi.”

“Tôi sẽ không đánh anh đâu,” Teddy nói.
“Nhưng mà anh có thể. Anh không thấy thế sao? Anh có cái quyền lực

đó. Còn tôi thì không. Điều đó khiến tôi yếu ớt. Yếu ớt khiến tôi sợ hãi.”

“Và khi anh sợ hãi?”
Peter vẫn tóm lấy mắt cá chân, cả người đung đưa từ trước ra sau, một

mớ tóc xòa xuống trán. “Cô ta tử tế thôi. Tôi cũng không có ý gì cả. Nhưng
cô ta làm tôi sợ với bộ ngực đồ sộ của cô ta, cái cách cô ta có thể di chuyển
trong chiếc váy màu trắng đó, tới nhà chúng tôi mỗi ngày. Cô ta nhìn tô_i

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.