ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1051

Hách Liên Ngạo Thiên liên tục bức bách phải lùi về phía sau, gần như
không thể chống cự được nữa.

Đã rất lâu rồi không được nghe nàng đánh đàn, chàng yêu tiếng đàn của

nàng biết bao, nhưng không ngờ tiếng đàn vừa cất lên, lại là một khúc đàn
đoạt mệnh.

Phá trận tử, khúc đàn mới hay làm sao!

Tiếng đàn vang vọng như bùa chú tà ma đột nhiên trở nên gấp gáp,

thanh đao của Hách Liên Ngạo Thiên mang theo hàn quang cùng tiếng đàn
hừng hực đó đâm thẳng vào trước ngực Dạ Vô Yên chính vào khoảnh khắc
chàng đang thất thần nhất.

Mưa bụi lây rây, gió nhẹ tung bay, nỗi uất ức trong lòng chàng hóa

thành sương khói bay ngập khắp trời.

Đao khí theo tâm mà thu lại, tiếng đàn cũng vì thế mà ngưng bặt.

Bốn bề tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá sen...

"Đao pháp hay lắm, tiếng đàn hay lắm!" Hồi lâu, thanh âm của Dạ Vô

Yên mới uể oải cất lên, khi nói ra câu này, thanh đao cắm trên ngực chàng
cũng khẽ rung lên. Nhưng chàng không hề để ý, vẫn nhàn nhã cười nhạt:
"Không ngờ đao pháp lại có thể hòa hợp với tiếng đàn như thế, đúng là
hiếm có, hiếm có!"

"Dạ Vô Yên..." Sắt Sắt cay đắng mở lời, nhưng thân hình nàng vẫn

đứng trước giá đàn, hoàn toàn bất động. Đôi mắt trong trẻo nhìn vết thương
trên ngực Dạ Vô Yên không ngừng tuôn máu, nàng chỉ muốn Hách Liên
Ngạo Thiên thắng chàng, nàng chỉ muốn mang Triệt Nhi đi, nhưng nàng
quên mất một điều, gươm đao không có mắt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.