ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 249

Nếu là người con gái khác, chắc đã chấp nhận số phận rồi, nhưng Giang

Sắt Sắt quyết không chịu khuất phục.

Nàng nhất định phải tìm Dạ Vô Yên. Có những chuyện có lẽ nói rõ ràng

ra vẫn tốt hơn.

Đêm khuynh thanh vắng, vầng trăng lạnh lẽo treo tận trời cao, hơi lạnh

man mác, gió thổi rì rào làm lay động những cánh hoa nở trong đêm.

Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê, sau lưng là mấy thị vệ đi sát từng bước, men

theo con đường nhỏ lát đá ngoằn ngoèo dẫn về phía Khuynh Dạ Cư. Ban
ngày, Dạ Vô Yên đều không ở trong phủ, thế nên nàng đành phải tìm hắn
lúc đêm hôm.

Từ thư phòng của Dạ Vô Yên, ánh nến dịu dàng hắt qua khung cửa sổ.

Một thị nữ đi vào bẩm báo, sau đó liền nhanh nhẹn bước ra vén rèm,

mời Sắt Sắt đi vào.

Ánh sáng từ chiếc đèn lưu li trong thư phòng chiếu sáng rực rỡ, trong

phòng có một chiếc bàn rất lớn, trên bàn đầy bút mực giấy nghiên, còn bày
thêm một chiếc bình sứ vẽ hình thiếu nữ bắt bướm nữa. Trong bình không
cắm hoa mà cắm hai chiếc lông công, ngũ sắc rực rỡ. Bốn bên tường treo
mấy bức họa của các danh gia, trên chiếc giá bằng gỗ đàn hương bày rất
nhiều thư tịch một cách ngay ngắn, chỉ có hai ba thứ món đồ cổ và đồ bằng
ngọc. Đường đường là thư phòng của một Vương gia, nhưng cũng chỉ như
thư phòng của các gia đình giàu có bình thường, chẳng có gì là xa hoa cả.

Cách bài trí đơn giản và tự nhiên khiến Sắt Sắt bất chợt nhớ tới Minh

Xuân Thủy.

Vừa nghĩ tới cái tên này, trong lòng Sắt Sắt liền cảm thấy cực kỳ ấm ức,

thoáng chau mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.