ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 508

không để lại chút tung tích. Phong Noãn thấy vậy, cũng thu khí thế sắc
nhọn về.

Phong Noãn nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn tới bên Sắt Sắt, khẽ nói:

“Sớm biết vết thương của nàng chưa lành hẳn, ta đã không đi cướp nàng về.
Chi bằng, ta đưa nàng quay lại chỗ Vân Khinh Cuồng nhé.”

Sắt Sắt nheo mắt khẽ cười: “Không cần đưa về đâu, họ đã tới đây rồi.”

Xem ra nàng phải tới Xuân Thủy Lầu một chuyến rồi.

Mặt trăng ló ra khỏi đám mây, ánh sáng trong trẻo dịu dàng trải xuống.

Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy trên đường cái quan thấp thoáng một chiếc
xe ngựa, được mười mấy kỵ mã đằng sau hộ tống, chầm chậm đi về phía
họ.

“Ôi chà, ta tưởng vừa rồi là ai cướp Giang cô nương đi chứ, hóa ra là

ngài sao, Hách Liên Hoàng tử.” Vân Khinh Cuồng cưỡi ngựa, chạy tới
trước tiên, chiếc chày giã thuộc được giắt ở eo, từ xa đã gào lên không hề
khác khí: “Hách Liên Hoàng tử, ngài làm thế thật chẳng hay ho gì. Y
Vương phi cũng ở đây sao? Y Vương phi sao thế, ai lại trêu chọc cô rồi à?
Sao sắc mặt lại tối tăm thế?”

“Vân Khinh Cuồng, vết thương của nàng ấy sao rồi?” Phong Noãn mặc

kệ câu hỏi của hắn, lạnh lùng hỏi.

Vân Khinh Cuồng nhướng mày, nhếch môi cười đáp: “Đúng ra là vết

thương sắp lành rồi, nhưng không biết vừa rồi ngài cưỡi ngựa mang cô ấy
theo có làm vết thương lại nứt ra không. Nếu lại nứt ra, e rằng khó lành
lắm. Hơn nữa, thương hàn và nhiệt chứng, rồi cộng thêm cả chứng ho đều
chưa khỏi, không có thuốc của Cuồng Y ta, e rằng… không chừng còn ảnh
hưởng đến tính mạng ấy chứ.”

Bệnh của Sắt Sắt vốn đã không còn nghiêm trọng, nhưng Vân Khinh

Cuồng thêm mắm thêm muối vào khiến mặt Phong Noãn phút chốc liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.