ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 546

“Tuyền Vương, chuyện gì vậy, nàng ta không phải thứ phi của ngài sao?

Sao Ngạo Thiên lại cầu hôn nàng ta chứ?” Khả Hãn kinh ngạc quay sang
hỏi hắn.

Dạ Vô Yên lạnh lùng đáp: “Bản Vương vừa rồi nói sai rồi, cô ta đã từng

làm phi tử của Bản Vương”. Nói rồi, hắn cầm ly rượu, đang định uống một
ngụm, nhưng bàn tay lại run đến khủng khiếp, lúc ly rượu khó khăn lắm
mới đưa được lên miệng, hắn đã không tài nào uống được nữa. Đôi mắt đen
lay láy mang chút lo lắng ánh lên qua miệng chén, nhìn thẳng vào phía đôi
nam nữ đang đứng trên đài cao.

Bất luận người khác kinh ngạc tới độ nào, Sắt Sắt cũng không tài nào

hiểu rõ những lời Phong Noãn vừa nói. Hắn dùng ngôn ngữ gì vậy? Có lẽ là
tiếng Bắc Lỗ Quốc chăng? Xem ra ngoại trừ nàng, mọi người ai cũng đều
hiểu cả, ngay đến Dạ Võ Yên e rằng cũng hiểu.

“Nàng không phải nói gì cả, chỉ cần nàng nhận tấm da sói trắng này là

được! Tượng trưng cho tình hữu hảo giữa Nam Nguyệt các nàng với Bắc
Lỗ Quốc chúng ta.” Phong Noãn thấp giọng nói, lần này hắn dùng tiếng
Nam Nguyệt, không dùng nội lực, thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ Sắt Sắt nghe
thấy. Hắn vừa nói vùa cười nụ cười dễ thương mà dịu dàng, nhưng lại mang
chút gian sảo.

Là thế ư? Sắt Sắt ngước nhìn Phong Noãn, trực giác mách bảo nàng

không phải như vậy. Nhưng nàng quả thực rất sợ làm Tế Tư, vì thế liền
nhận tấm da sói trắng không chút chần chừ.

Vào khoảnh khắc, khi Sắt Sắt nhận tấm da sói trắng của Phong Noãn,

chiếc chén trong tay của Dạ Vô Yên không biết vì sao bị bóp chặt, rồi đột
nhiên bị vỡ vụn, mảnh vỡ bị cứa vào tay, từng rọt máu đỏ tươi chảy xuống.
Nhưng hắn không hề biết, đôi mắt lạnh lùng chỉ cuộn lên từng đợt mây đen,
ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn lên đài cao phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.