ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 545

Nhưng nàng còn chưa kịp quay người, Phong Noãn đã hành động khiến

nàng cực kỳ khó hiểu.

Hắn ôm tấm da sói trắng trên tay, quỳ một gối xuống trước mặt nàng.

Sắt Sắt kinh ngạc đến ngẩn người ai cũng nói dưới đầu gối nam nhi là vàng,
nhưng gã nam tử này tại sao lại quỳ trước mặt nàng, còn quỳ một cách tao
nhã và tự nhiên như thế. Lẽ nào hắn có việc muốn cầu xin? Đừng nói là hắn
muốn nàng là Tế Tư nhé. Nhưng Phong Noãn đâu có để nàng đi làm Tế Tư
được, lẽ nào hắn cũng là một con dân cực kỳ sùng kính Thần Phật? Hay là
vì chuyện gì khác nữa?

Theo bản năng, nàng định đỡ Phong Noãn dậy, nhưng thấy nụ cười dịu

dàng trên khuôn mặt hắn, nàng có chút luống cuống.

Không biết phải làm sao, một người luôn trầm tính điềm đạm như nàng,

vào khoảnh khắc này, trái tim có chút hoảng loạn.

“Huynh mau đứng dậy đi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra” Sắt Sắt tránh

ánh mắt dịu dàng của hắn, thấp giọng nói.

Phong Noãn vẫn không hề đứng dậy, chỉ nâng tấm da sói lên, dùng

thanh âm vô cùng ấm áp của mình nói thứ ngôn ngữ mà nàng nghe không
hiểu gì cả. Lúc nói Phong Noãn cố ý dùng nội lực thanh âm hồn hậu và ấm
áp đó mang theo sự dịu dàng đến không thể tưởng tượng được, cùng một
ma lực khiến người ta không thể kháng cự, bay tới bên tai mọi người.

Lời nói của hắn vừa cất lên như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi

người trên thảo nguyên đều ngẩn người. Trong bầu không khí tĩnh lặng,
dường như có tiếng con gái khóc hu hu. Chuyện gì thế? Sắt Sắt thấy Khả
Hãn và Yên Thị khi nghe thấy lời Phong Noãn nói há miệng mãi mà không
sao khép lại được. Còn Dạ Vô Yên đang ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn tú
bỗng chốc lạnh như băng, đôi mắt phượng hiện lên một làn khói lạnh,
những ngón tay thon dài đang cầm chiếc chén khẽ run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.