ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 547

Trên đài cao, sau khi đưa tấm da sói trắng vào Sắt Sắt, Phong Noãn liền

đứng dậy, thân hình cao lớn của hắn nhẹ nhàng đi sau bảo vệ nàng, bước
xuống dưới đài.

Phía sau đài cao là một tầng màn trướng, sau tầng màn trướng có rất

nhiều cô gái của Thiên Hựu Viện, lúc thấy Sắt Sắt và Phong Noãn đi tới,
đôi mắt đẹp đẽ của họ đều ánh lên cái nhìn ngưỡng mộ. Xem ra không phải
tất cả những cô gái của Thiên Hựu Viện đều tình nguyện hầu hạ Thần Phật,
nên khi thấy nàng và Phong Noãn ở bên nhau, sao họ lại ngưỡng mộ đến
thế? Chỉ có Y Lãnh Tuyết, nàng ta không hổ là Tế Tư, lúc này vẫn yên lặng
đứng trong bóng râm ở bên ngoài, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không hề có
chút biểu cảm, bộ váy tuyết nhẹ bay trong gió nhìn như tiên tử trên cung
trăng đang nhìn xuống đám người trần tục.

Bên cạnh Y Lãnh Tuyết là Y Doanh Hương trong bộ y phục đỏ. Y

Doanh Hương lúc này khiến Sắt Sắt cảm thấy có chút lạ lẫm. Nếu nói hai
lần gặp mặt trước, Y Doanh Hương đều tiều tụy do đau khổ vì tình thì lúc
này tuy nàng ta vẫn tiều tụy, nhưng đôi mắt đen láy lại như đang bốc lửa,
nộ khí trong ánh mắt và bộ váy áo đỏ càng rực sáng khiến người ta nhìn
thấy mà trong lòng không khỏi thất kinh.

“Giang Sắt Sắt, ta hận cô!” Y Doanh Hương nghiến răng nói từng lời

từng chữ.

“Ta biết! Cô đã nói rồi, không cần lúc nào cũng phải nhắc lại đâu!” Sắt

Sắt hờ hững nói. Y Doanh Hương chưa từng bao giờ che giấu nỗi căm hận
của cô ta với nàng, sao nàng có thể không biết? Thật buồn cười làm sao,
nàng bị cô ta hại cho thất thân, vậy mà bây giờ cô ta còn căm hận nàng.
Đúng là chẳng còn thiên lý gì nữa.

Có điều Sắt sắt không muốn so đo với cô ta nhiều, với một người cố

chấp như vậy, e rằng chẳng thể nào thấu hiểu được đạo lý trong cuộc đời
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.