ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 610

Sắt Sắt không động đậy, chỉ ung dung nhìn Vân Khinh Cuồng cười, vì

nàng thấy trong ánh mắt Phong Tường Nhi lóe lên tia nhìn đắc ý, hẳn là
chất độc lần này không dùng ngân châm để thử được.

Quả nhiên, Vân Khinh Cuồng mới ăn hết một bát cơm, liền thấy hắn đột

nhiên buông đũa, dùng hai tay ôm chặt lấy bụng.

“Đây là độc gì vậy?” Vân Khinh Cuồng có vẻ tức giận. Tại sao ngân

châm mà cũng không phát hiện ra trong thức ăn có độc.

Đôi mắt to của Phong Tường Nhi cong lên như vầng trăng khuyết, cười

hi hi nói: “Ta mới chế ra đó, còn chưa kịp đặt tên, phiền huynh căn cứ theo
cảm giác của mình mà đặt tên cho nó được không. Về phần thuốc giải, ta
chưa kịp chế ra.”

Nói rồi, cô ta quay đầu nhìn Sắt Sắt khẽ cười: “Cô thông minh lắm, hôm

nay tạm tha cho cô.”

Phong Tường Nhi phủi tay định quay người bỏ đi, liền thấy Vân Khinh

Cuồng vốn đang đau khổ đột nhiên đứng dậy, giơ tay giữ chặt lấy thân hình
mảnh mai của nàng ta, tức giận nói: “Nàng đừng có làm gì Giang cô nương,
cô ấy là người của Lầu chủ đó.” Vân Khinh Cuồng lạnh lùng nói, thần sắc
đột ngột trở nên nghiêm túc.

Phong Tường Nhi không biết do bị thần sắc của hắn dọa cho phát sợ hay

bị câu nói của hắn làm cho sợ hãi mà cứ đứng ngẩn ra đó, hai mắt mở to,
hồi lâu mớ hỏi; “Chàng không trúng độc ư?”

Vân Khinh Cuồng nhếch miệng cười, đáp: “Ta đã tìm ra một loại thuốc

giải dược bách độc, e rằng độc của nàng chẳng có tác dụng gì đâu.” Vân
Khinh Cuồng nói rồi, gật đầu với Sắt Sắt, kéo Phong Tường Nhi ra khỏi
nhà, để lại một bàn thức ăn đầy độc cho Sắt Sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.