ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 760

Sắt Sắt không tin, liền khẽ chớp mắt mấy lần, nhìn quanh khắp phòng,

bàn ghế giường phản, nàng đều trông thấy hết. Mặc dù cảnh vật đều mông
lung, tựa như phủ một lớp sa mỏng, nhưng nàng quả thực đã trông thấy rồi.
Nàng, sau khi sống gần hai tháng trong bóng tối, cuối cùng đã lại nhìn thấy
ánh mặt trời.

Những người chưa từng trải qua những ngày tháng sống trong bóng tối,

quyết không thể hiểu được cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy lại ánh sáng
lúc này thế nào.

Sắt Sắt đứng dậy nhanh chóng bước xuống giường, đi nhanh về phía

khung cửa đá chỉ rộng vài thước, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, là không gian phủ đầy băng tuyết, lấp lánh ánh bạc. Mới

chỉ qua một trận tuyết rơi mà hoa mai trong viện nở rộ từng đóa trong tuyết,
khắp chốn đều thoang thoảng hương hàn mai, mát lạnh.

Sắt Sắt vốn cực kì yêu thích hoa mai, mặc dù biết trong viện có trồng,

nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy được, giờ đây lại được thỏa thích
ngắm nhìn, chỉ thấy hàn mai đang đua nhau nở rộ, gió nhẹ thổi qua, thanh
tao kiều diễm. Trong bóng hoa ánh tuyết, cảm giác như cách thế phù vân.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, từ nay về sau, có thể ngắm trời ngắm

đất ngắm nhân thế, cũng có thể ngắm hoa ngắm cây ngắm phong cảnh được
rồi.

Sắt Sắt kìm nén nỗi cảm khái trong lòng, khoác chiếc áo da cáo trắng

tinh lên người, đứng dậy định đi ra ngoài thưởng mai. Thị nữ đứng hầu bên
ngoài thấy Sắt Sắt bước ra, vội vàng chạy lại, Sắt Sắt vẫy tay từ chối, chầm
chậm bước ra bên ngoai. Thị nữ kia không biết Sắt Sắt đã khỏi mù, theo sau
nàng cũng không nhanh không chậm.

Sắt Sắt thả từng bước chân vào tiểu viện, vì mắt mới hồi phục, cảnh vật

trước mắt vẫn còn có chút mơ hồ, cho nên nàng chưa dám bước quá nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.