ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 768

Trong viện, đèn lưu ly treo cao, ánh đèn và ánh tuyết phản chiếu lẫn

nhau, sáng bừng cả một góc viện. Cánh cửa gỗ điêu khắc được hộ vệ khẽ
mở ra, Minh Xuân Thủy khoan thai tiến vào.

Ánh đèn mơ hồ, thấp thoáng tỏa ra sắc đỏ, làm đỏ rực cả đống tuyết trên

mặt đất dưới chân chàng, đồng thời cũng khiến cho tà áo trắng trên người
Minh Xuân Thủy như đắp thêm một tầng hơi ấm.

Chàng chậm rãi tiến vào, người khoác chiếc áo choàng trắng, đung đưa

lay động dưới ánh đèn. Hồng mai trong tuyết phản chiếu, đẹp lạnh lùng
không sao tả xiết.

Chưa cần nhìn đến chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt chàng, chỉ thoáng

nhìn tà áo trắng tung bay, chưa cần nhìn đến làn tóc đen buông xõa, chỉ cần
nhìn thân hình rắn rỏi đẹp đẽ, còn cả bước đi phong nhã bá đạo, Sắt Sắt đã
cảm thấy trong lòng dâng lên từng cơn lạnh lẽo.

Một thân áo trắng, che đi phần nào vẻ lạnh lùng bá đạo của Dạ Vô Yên,

nhưng không thể nào giấu nổi vẻ quý phái trời sinh trên người chàng. Mái
tóc đen buông xõa, khiến chàng thêm vài phần phong lưu và phóng khoáng.

Dáng đi ấy, tư thế ấy, vì sao nàng lại chưa từng chú ý?

Sắt Sắt ngồi ngẩn ra trên giường, cửa phòng “két” một tiếng mở ra,

Minh Xuân Thủy chầm chậm tiến vào. Đôi mắt phượng đen láy, sâu thẳm
khẽ nheo lại, trông thấy Sắt Sắt đang ngồi yên bên cửa sổ, ánh trăng bàng
bạc tuôn từ ngoài vào, tựa như lớp sương mỏng bao phủ lấy cả cơ thể nàng.
Khóe môi chàng khẽ nhếch lên, đôi mắt đen mang nụ cười như có như
không.

Những ngày này, chàng đã quen với việc được Sắt Sắt chào đón bằng

ám khí, bỗng nhiên thấy nàng yên lặng thế này, nhất thời, chàng lại cảm
thấy có phần không quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.