ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 787

“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt trông thấy, người đó đã đi vào khách

điếm.” Bóng đen hạ giọng đáp, “Kế hoạch của chủ nhân có cần thay đổi
không?”

Công tử áo xanh ngưng thần, trong đôi mắt đen lạnh lùng là ánh nhìn

phức tạp, hồi lâu, hắn mới khẽ nói: “Cứ theo kế hoạch ban đầu tiến hành,
có điều, thay đổi một chút. Phái người đi đưa tin cho Hách Liên Ngạo
Thiên.”

Bóng đen đó cúi đầu đáp một tiếng, rồi lập tức quay mình lui ra.

Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng như cái chết.

Công tử áo xanh ngồi trong ánh đèn u ám, im lìm tựa như một cái bóng.

Đôi mắt hắn đẹp như tranh thủy mặc, thần sắc biến hóa khôn lường, lúc thì
sắc bén, lúc lại lạnh lùng, có lúc thoáng qua mấy phần đau khổ

Sắt Sắt tỉnh dậy trong tiếng lễ nhạc và một tráng pháo nổ.

Nàng khoác áo xuống giường, bước ra cửa sổ xem. Một đội người ngựa

đang rồng rắn trên phố, ai nấy đều mặc áo giáp trụ trên người, xem ra
không phải là hộ vệ của các phủ đệ thông thường, ngựa họ cưỡi hình như là
chiến mã. Những hộ vệ này đang vây quanh bảo vệ một chiếc kiệu hoa có
treo vải đỏ, chiếc kiệu hoa ấy, đỏ rực rỡ, đỏ tươi rói, đỏ hân hoan. Ánh mặt
trời buổi sớm, nhảy nhót những ánh vàng trên đỉnh kiệu đỏ tươi, chói đến
mức khiến Sắt Sắt phải nheo mắt lại.

Những thị vệ mặc khôi giáp này, chắc chắn là đội quân thân cận của một

tướng quân nào đó, hay trong quân có người thành thân?

Sắt Sắt bỗng nhớ ra, phủ đệ của Dạ Vô Yên ở biên cương phía Bắc

chính là Mặc Thành. Chẳng lẽ, Dạ Vô Yên đang làm đám cưới với Y Lãnh
Tuyết? Nàng chăm chú tìm kiếm, nhưng không nhìn thấy tân lang đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.