ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 937

Vì ồn ào ầm ĩ, nên Triệt Nhi liền bị làm cho tỉnh giấc, cậu ngồi trên

giường, tay chống má, nhìn đám người lớn đang nói chuyện. Lúc thấy họ
muốn bắt Sắt Sắt đi, nhóc con ngáp dài một cái, hỏi: “Các người muốn đem
hắn nhốt ở đâu?”

Dạ Vô Yên chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Triệt Nhi, quay đầu

nói với Kim Tổng quản: “Giải xuống kho củi.”

“Được thôi!” Triệt Nhi nhảy từ trên giường xuống, mau chóng đi giày

vào, rồi tới trước mặt Dạ Vô Yên, nói: “Kho củi ở đâu? Ta cũng tới đó ở!”

Dạ Vô Yên chau mày, khẽ cười nói: “Kho củi không phải là chỗ hay ho

gì đâu, cháu ở đây thoải mái hơn.”

Triệt Nhi ngoẹo đầu, nhìn Sắt Sắt một cái, khuôn mặt nhỏ hiện ra vẻ suy

nghĩ khó khăn. Cậu bé không muốn rời xa mẹ, nhưng cũng không muốn Dạ
Vô Yên mà Mặc Nhiễm ở bên nhau. Thật là khó nghĩ quá! “Nếu không
phải là chỗ gì hay ho, vì sao còn nhốt thị vệ của ta ở kho củi, hắn ta có làm
gì sai đâu?” Triệt Nhi ngước mắt nhìn Dạ Vô Yên hỏi.

Dạ Vô Yên nghĩ lại vừa rồi khi Triệt Nhi nói chàng và Mặc Nhiễm đánh

nhau, đứa bé này hẳn không hiểu gì rồi. Lúc này, chàng chỉ cười nhạt nói:
“Cũng được, nếu cháu thích đi theo thị vệ của mình thì cùng xuống kho củi
đi. Người đâu, kê một chiếc giường mềm xuống kho củi.”

Thị vệ Trương Hữu xuất hiện ngoài cửa vô cùng đúng lúc, khom người

tới trước mặt Triệt Nhi, dịu giọng nói: “Tiểu công tử, kho củi vừa bẩn vừa
ẩm ướt, cậu ở lại đây đi được không? Thuộc hạ sẽ bảo vệ tiểu công tử.”

Triệt Nhi lạnh lùng nhìn Trương Hữu, hắn đúng là vẫn coi cậu chỉ là trẻ

con. Nhưng dù cho hắn bảo vệ cậu tốt đến đâu, lẽ nào lại bằng được mẹ cậu
sao? Nghĩ vậy Triệt Nhi liền nói: “Không đâu, ta thích đến kho củi.” Giọng
điệu có phần non nớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.