ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 952

Sắt Sắt nghe vậy, nhìn ánh mắt sâu thẳm khó lường của Dạ Vô Yên,

nàng khẽ chau mày, lạnh lùng nói: “Sao ta tin ngươi được?” Sắt Sắt biết
không phải lúc nào chàng cũng mang thuốc bên người.

“Nếu ngươi không tin, thì đưa cho ta một viên thuốc độc vậy, đến lúc đó

ngươi dùng thuốc giải đổi lại là được.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.

“Vương gia, đừng uống thuốc độc, mặc kệ Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm

cam lòng chịu chết, chứ quyết không để Vương gia phải trúng độc đâu!”
Mặc Nhiễm thê thảm nói, trong thanh âm đầy sự quan tâm.

“Không sao, Bản vương nhất định sẽ cứu nàng.” Ánh mắt Dạ Vô Yên

nhìn lướt qua Mặc Nhiễm, trầm giọng nói.

Hai người này đúng là tình ý chứa chan, lẽ nào trong lòng Dạ Vô Yên,

nàng chỉ như thế thôi sao? Một Mặc Nhiễm như vậy mà Dạ Vô Yên không
hề nhận ra là giả, vẫn coi cô ta là Vương phi của mình? Có lẽ chàng đã sớm
biết cô ta không phải nàng, có lẽ chàng thích một cô gái như thế? Đúng, Y
Lãnh Tuyết chẳng phải cũng như vậy sao? Hóa ra đàn ông đều thích bảo vệ
phụ nữ yếu đuối.

“Ngươi yên tâm, ta không giống như một số người, lúc nào cũng đem

thuốc độc theo người đâu.” Sắt Sắt lạnh lùng liếc nhìn Mặc Nhiễm, nói với
Dạ Vô Yên: “Ta tin Tuyền Vương, còn về thuốc, hy vọng Tuyền Vương sẽ
phái người đưa tới Lâm Giang Lầu. Ta xin cáo từ! Có điều phải phiền
Vương phi tiễn ta một đoạn.” Bảo kiếm của Sắt Sắt vẫn gí lên cổ Mặc
Nhiễm, chầm chậm bước ra khỏi cửa am.

Dạ Vô Yên và thị vệ đi sát theo sau nàng, tới đường núi, Sắt Sắt liền vứt

Mặc Nhiễm lại trên con đường hẹp, cúi người đi xuyên vào rừng rậm rồi
bay đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.