ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 982

đúng lúc, hi vọng có thể giải cứu được nàng, vì nàng thực không nhẫn tâm
dùng quyền cước với chàng.

Tố Chỉ gõ cửa mãi, không thấy có tiếng đáp lại, liền đẩy cửa bước vào,

nói: "Cuồng Y tới thăm bệnh cho Triệt Nhi."

Ai ngờ, Hách Liên Ngạo Thiên vốn chẳng thèm quan tâm tới việc bị

người khác xen ngang, chàng vung tay đánh ra một chưởng cách không,
luồng lực đạo đánh ra, lập tức đóng cánh cửa lại như cũ. Còn đôi môi chàng
vẫn không chịu rời đôi môi anh đào của Sắt Sắt, hôn nàng một cách bá đạo.

Cánh cửa cọt kẹt mấy tiếng rồi lại bị khẽ khàng mở ra, có hai người

đang đứng yên bên ngoài cửa, còn Tố Chỉ đã bất lực lui ra sau vài bước.

"Huynh xem, trí nhớ của ta tệ quá, Triệt Nhi không ở trong phòng này,

các người theo ta!" Tố Chỉ nheo mắt cười nói, định đóng cửa phòng lại.
Nàng ta không biết người đàn ông đang quấn quít với chủ nhân mình là ai,
có điều xem ra rất có bá khí, tốt nhất là không nên làm phiền.

Nhưng hai người đứng trước nàng ta lại không hề động đậy.

Hai người đó, một người là Cuồng Y, người kia ăn mặc như tùy tùng

của hắn, mặc một chiếc áo bình thường, có điều đôi mắt đó lại không hề
tương xứng với tấm áo bình thường đó chút nào. Đó là đôi mắt đan phượng
dài mà hẹp.

Ánh nến soi rọi, sắc vàng trong phòng thật quyến luyến, dìu dịu bao

trùm lên hai con người đang quấn quít bên nhau. Người đàn ông cao to lực
lưỡng, còn cô gái mảnh mai yêu kiều, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng như
ngọc và mái tóc đen như lĩnh.

Tình cảnh đó, sao quyến luyến, quấn quít, hừng hực...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.