ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 996

Chàng đặt Sắt Sắt nằm trên giường, run run đưa tay vén áo trên lưng

nàng lên.

Ánh nến lung linh chiếu sáng làn da trắng mịn sau lưng nàng, và cũng

chiếu sáng cả những vết sẹo ngoằn ngoèo trên lưng nàng nữa. Những vết
sẹo xấu xí, nhăn nhúm cực kỳ đáng sợ.

Sắt Sắt nằm trên giường, bên tai nàng là tiếng thở dồn dập vì kinh hoàng

của Dạ Vô Yên. Chàng hẳn là rất kinh ngạc, những vết sẹo đó đều là do
chàng ban cho nàng hết. Hôm đó nàng rơi từ trên vách núi xuống, không
tránh khỏi thân thể quệt vào những mỏm đá sắc nhọn, sượt qua những cành
cây tua tủa chòi ra từ hốc đá. Khi ngã xuống đáy vực, thân hình nàng đã
chằng chịt vết thương.

Đồng tử của Dạ Vô Yên đột nhiên thu hẹp lại, đôi mắt phượng mở to,

một làn hơi nước bất ngờ phủ mờ lên đó. Bàn tay to lớn của chàng men
theo những vết sẹo trên lưng Sắt Sắt, ngón tay cái cực kỳ dịu dàng vuốt ve
những vết thương đã lành sẹo.

Những vết sẹo lớn nhỏ, vết sâu vết nông, từng vết như đang tố cáo tội

nghiệt hôm đó của chàng.

Thân thể nàng lúc này nhìn giống như một con búp bê vải chắp vá, vô

cùng đáng sợ, khiến chàng không khỏi xót thương đến mức ngạt thở.

Dạ Vô Yên nhớ lại vết sẹo trên mặt Mặc Nhiễm, so với vết sẹo trên

người Sắt Sắt lúc này, vết sẹo đó vốn chẳng đáng kể gì.

Chàng khó mà tưởng tượng, năm xưa khi nàng rơi xuống đáy vực, chịu

bao nhiêu đau đớn là vậy, sao nàng vẫn có thể tiếp tục sống?

Sắt Sắt nằm trên giường, không thấy được nét mặt của Dạ Vô Yên,

nhưng có thể cảm nhận được chàng đang đau đớn đến nhường nào. Bàn tay
chàng lướt trên lưng nàng, động tác cực kỳ chậm rãi, dường như chứa đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.