ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 119

nhân thánh thiện bị ngươi mưu hại. Chính ngươi đã lén bỏ hạt cà độc dược
vào trà của ngài ấy ngay tại thư phòng này!”

Địch Nhân Kiệt ngả người về phía trước và chỉ vào cuộn tranh trên bàn.

“Ngươi định nói với bản quan rằng một người có thể vẽ nổi bức tranh phức
tạp như vậy chỉ trong vòng nửa canh giờ? Hãy nhìn xem bộ lông con mèo
được vẽ chăm chút thế nào, từng hoa văn chạm trổ của chiếc bàn được họa
cầu kỳ ra sao! Phải mất tối thiểu một canh giờ mới có thể đặc tả được ngần
ấy chi tiết. Ngươi đã dối trá khi nói Ngọc Kính Chân nhân bắt đầu đặt bút
vẽ sau khi ngươi rời khỏi đây. Thực chất bức tranh đã được hoàn tất trong
buổi sáng hôm đó!”

“Đại nhân chớ có hàm hồ!” đạo trưởng giận dữ đáp. “Ngọc Kính Chân
nhân là một họa sĩ tài ba, ai ai cũng biết ngài ấy khoắng bút rất nhanh, bần
đạo sẽ không…”

“Đừng hòng đánh lừa bản quan!” Địch Nhân Kiệt ngắt lời. “Con mèo này
đã kêu oan hộ chủ! Nó sẽ làm chứng rằng ngươi đang nói dối. Đây, hãy
nhìn vào đôi đồng tử mở to này, ngươi không thấy hay sao? Nếu như bức
tranh được vẽ vào trưa hè nắng chói, đôi đồng tử của con mèo sẽ chỉ còn là
hai đường kẻ mảnh!”

Thân hình gầy gò của đạo trưởng run rẩy hồi lâu. Ông ta nhìn chằm chằm
vào đôi mắt của con mèo trong tranh rồi bưng tay ôm mặt.

Ngước lên nhìn ánh mắt rực lửa của huyện lệnh, Chân Trí yếu ớt cất giọng,
“Bẩm, bần đạo muốn thưa chuyện dưới sự chứng kiến của Tôn Minh Thiên
sư.”

“Được, ngươi sẽ được toại nguyện!” Địch Nhân Kiệt lạnh lùng đáp.

Ông cuộn bức tranh lại, nhét nó vào trong ngực áo. Đạo trưởng dẫn họ
xuống cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.