ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 136

Địch Nhân Kiệt im lặng, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại ngoài hành lang.
Sau một lúc chờ đợi, Đinh cô nương mở cửa ra và vẫy tay với ông.

“Ta sẽ gọi các ngươi nếu cần,” huyện lệnh bảo hai nam nhân rồi bước vào
buồng.

Đinh cô nương đã gấp gọn lại chăn gối. Nàng soi nến để Địch Nhân Kiệt
đến bên giường xem xét các vết thương. Bạch Hồng vẫn nằm bất tỉnh,
nhưng đôi môi thiếu nữ khẽ nhăn lại mỗi khi Địch Nhân Kiệt kiểm tra tới
những vết cắt do móc câu sắt. Ông ngồi thẳng dậy, lấy một hộp nhỏ từ
trong ống tay áo, ra lệnh cho Đinh cô nương, “Hãy hòa tan thuốc này trong
trà nóng, đây là thuốc giảm đau và an thần.”

Địch Nhân Kiệt tiếp tục kiểm tra tình trạng của Bạch Hồng, mạch đập hơi
loạn nhưng không có nội thương. Thiếu nữ chưa bị xâm phạm, ngoại trừ
một vết bầm bên thái dương trái thì không có dấu vết bị đánh đập. Ông bôi
thuốc vào những vết thâm tím rồi phủ thuốc mỡ lên, cảm thấy hài lòng khi
thấy Đinh cô nương đã đắp vỏ trứng giã vụn lên vết thương trên ngực. Đắp
lại chăn cho Bạch Hồng, ông lấy một nhúm bột trắng từ chiếc hộp khác, đặt
vào trong lỗ mũi thiếu nữ.

Đinh cô nương đưa cho Địch Nhân Kiệt chén thuốc. Ông ra hiệu cho Đinh
cô nương nâng đầu Bạch Hồng lên. Thiếu nữ hắt hơi rồi mở mắt ra. Ông
cho nữ nhân uống thuốc rồi đặt nằm lại như cũ. Huyện lệnh ngồi xuống
mép giường, Bạch Hồng ngơ ngác nhìn ông.

“Gọi hai nam nhân kia vào đây!” Địch Nhân Kiệt ra lệnh. “Chẳng mấy
chốc Bạch Hồng có thế nói chuyện trở lại, ta muốn họ có mặt làm chứng.”

“Sẽ không… nguy hiểm đến tính mạng tiểu thư chứ ạ?” Đinh cô nương lo
lắng hỏi.

“Không tệ đến thế,” Địch Nhân Kiệt đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.