ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 137

Ông mỉm cười, vỗ nhẹ vai Đinh cô nương và nói “Ngươi đã săn sóc người
bệnh rất chu đáo. Giờ mau đi gọi người!”

Khi Đào Cam và Tông Lê bước vào, huyện lệnh nhẹ nhàng nói với Bạch
Hồng, “Cô nương, giờ ngươi đã an toàn. Lát nữa thôi ngươi sẽ ngủ rất
ngon.”

Ông không thích ánh nhìn nghi ngại trong mắt thiếu nữ. Đoạn ông quay
sang Tông Lê và ra lệnh, “Ngươi hãy nói chuyện với nàng ấy đi!”

Thi sĩ cúi xuống và khẽ gọi tên Bạch Hồng. Chỉ thoáng chốc, thiếu nữ như
bừng tỉnh, ngước lên nhìn Tông Lê rồi cất giọng vừa đủ nghe, “Chuyện gì
đã xảy ra? Tiểu nữ vừa trải qua một cơn ác mộng ư?”

Địch Nhân Kiệt ra hiệu cho họ Tông. Thi sĩ quỳ xuống cạnh giường, nắm
lấy đôi bàn tay Bạch Hồng và nhẹ nhàng vuốt ve.

Huyện lệnh cất lời trấn an, “Dù là gì đi chăng nữa thì chuyện cũng qua
rồi!”

“Nhưng tiểu nữ vẫn thấy ngay trước mặt mình!” Nàng òa khóc. “Tất cả
những khuôn mặt khủng khiếp đó!”

“Hãy kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra!” Địch Nhân Kiệt khích lệ.
“Ngươi cũng hiểu, một khi đã bị tiết lộ, những cơn ác mộng sẽ trở nên vô
hại và ra đi mãi mãi. Ai đã đưa ngươi tới Diêm La Thập điện?”

Bạch Hồng hít sâu một hơi, trân trân nhìn bức màn trước mặt, chậm rãi kể
lại, “Bẩm, sau khi xem xong vở kịch, tiểu nữ đã rất bối rối. Hai huynh muội
rất thân thiết với nhau, nên tiểu nữ vô cùng sợ hãi khi nam nhân kia cầm
kiếm đe dọa huynh ấy. Tiểu nữ lấy cớ để xin phép Bao phu nhân và chạy ra
sau sân khấu gặp gia huynh. Tiểu nữ bảo rằng mình đang trong tình thế tiến
thoái lưỡng nan, muốn nói chuyện riêng với huynh ấy. Gia huynh mới bày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.