ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 151

HỒI 19

Nơi buồng kín, gặp đại ác nhân
Lúc bình minh, thực thi công lý

Nam nhân đứng thẳng dậy và vặn mình quay lại. Thấy Địch Nhân Kiệt
đứng đó, lão nở một nụ cười ôn hòa, “Vậy là ngươi đã tự mình tìm thấy mật
thất này! Địch huyện lệnh, ngươi quả là một người thông minh! Ngồi đi,
trên chiếc phản tre sạch sẽ ta mới lau đây này, nói ta nghe ngươi đã làm thế
nào. Nhưng cẩn thận vũng máu dưới sàn đấy!”

Địch Nhân Kiệt liếc nhanh bức tượng nữ nhân có kích thước như người thật
được dựng trong góc. Lớp thạch cao đã bong tróc, nơi đáng lẽ là cánh tay
trái chỉ còn là một đoạn gỗ mọt. Ông ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung
quanh. Căn buồng chỉ rộng khoảng hai thước, dài chừng ba thước, không
còn món đồ nào khác ngoại trừ cái phản họ đang ngồi. Bức vách trước mặt
Địch Nhân Kiệt có một lỗ tròn, dường như đó là ống thông khí. Phía bên
phải, ông nhìn thấy một khung cửa sổ tối.

Huyện lệnh chậm rãi nói, “Ta đã ngờ rằng có một mật thất ở gần góc gian
nhà, nhưng xét theo chiều sâu của các khung cửa sổ trong hành lang, điều
đó là không thể. Có vẻ như không đủ không gian cho một mật thất như
vậy.”

“Đúng vậy!” Tôn Thiên sư cười khùng khục. “Nhưng có một bức tường
dày được xây ốp vào góc của gian nhà này, bên trong là căn buồng nhỏ gọn
ấm cũng này. Ngươi không thể nhìn thấy nó từ cạnh bên, tức là khe núi
chạy dọc theo đạo quán. Ngươi cũng chẳng thể nhìn thấy nó từ cửa sổ của
dãy nhà phía đông đối diện. Ngươi thấy những thợ xây ngày xưa lành nghề
thế nào chưa? Địch huyện lệnh, điều gì khiến ngươi nghĩ rằng có một mật
thất ở đây vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.