ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 152

“Đó chỉ là một sự tình cờ may mắn,” Địch Nhân Kiệt thở dài. “Tối hôm
qua, ngay sau khi đến đây, một cánh cửa sổ bị gió thổi bật tung và ta thoáng
nhìn thấy căn buồng này. Ta nhìn thấy ông đang di chuyển pho tượng gỗ từ
Diêm La Thập điện. Nhưng ta chỉ nhìn thấy bóng lưng ông và đã nhầm mái
tóc bạc với một chiếc mũ giáp ôm sát đầu. Ta cứ nghĩ pho tượng này chính
là một nữ nhân thật sự. Đó chính là ảo giác mà ta đã tham vấn ý kiến của
ông.”

“Hay lắm, hay lắm!” Tôn Thiên sư ngạc nhiên. “Vậy là ngươi đã hỏi ta về
chính ta!”

Lão phá lên cười.

“Chính vì thế,” Địch Nhân Kiệt bình thản tiếp tục, “ta đã truy tìm kép hát
Mặc Đức bởi chiếc mũ giáp gã đội trong màn múa kiếm. Dù vậy, ta vẫn
không hiểu tại sao nhìn từ bên ngoài lại không thấy khung cửa sổ phía bên
phải này. Tối hôm qua, ta đã nhìn thẳng qua cửa sổ này.”

“Đúng vậy,” Tôn Thiên sư trả lời. “Nhưng nó đã được ngụy trang. Ta
không phải là người nghĩ ra nó. Cửa sổ này đã tồn tại từ trước khi ta phát
hiện ra căn buồng hữu ích này vào năm ngoái. Hai cánh cửa chớp quay vào
bên trong, Phía bên ngoài, các ô cửa giấy dầu bằng mặt với bức tường,
được vẽ giống hệt gạch thật. Một loại sơn trong suốt được phết bên trên lớp
giấy dầu. Nhờ vậy, ban ngày ta có thể mở cửa chớp ra đón ánh sáng mà
không bị phát hiện.”

Lão trầm ngâm vuốt chòm râu ngắn, “Phải rồi giờ ta đã nhớ ra. Tối hôm
qua, ta có mở cửa sổ cho thoáng khí. Ngươi thấy đó, vách tường bên này
khá kín gió. Vì cơn bão, tất cả các cửa sổ dãy nhà đối diện đều phải đóng
chặt, ta mới yên tâm làm vậy. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng gió giật tung
cửa sổ phía bên kia, ta nhanh tay đóng cửa sổ bên này lại, nhưng có vẻ vẫn
không kịp. Quả là ta đã sơ suất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.