ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 73

“Ngài có tiết lộ là kẻ nào đe dọa mình không?” Địch Nhân Kiệt tiếp tục
hỏi.

Thi sĩ dằn mạnh chén rượu xuống bàn và lắc đầu khinh khỉnh, “Đại nhân
đừng cố dụ dỗ để tiểu sinh mắc tội vu khống, tiểu sinh nắm rõ vương pháp
lắm!”

Vươn người về phía Địch Nhân Kiệt, y thì thầm bí mật, “Mong đại nhân
hãy chờ cho đến khi tiểu sinh thu thập đủ bằng chứng.”

Địch Nhân Kiệt im lặng vuốt râu. Tay thanh niên lỗ mãng này lại là lệnh
lang của một quý nhân được các quan viên và học giả kính trọng hết mực.
Nếu quả thực trước khi viên tịch, cố đạo trưởng đã viết một lá thư như thế
cho Tông học sĩ, vấn đề này cần phải được điều tra thêm.

Huyện lệnh hỏi tiếp, “Vậy Chân Trí đạo trưởng nói gì?”

Tông Lê cười ranh mãnh, ngước đôi mắt ướt nhìn Địch Nhân Kiệt. “Đại
nhân hãy tự đi mà hỏi ông ta! Có thể ông ta sẽ không nói dối ngài đâu!”

Địch Nhân Kiệt đứng dậy. Tay thanh niên say bí tỉ rồi.

Lúc ông trở về bàn của mình, đạo trưởng chua xót nói, “Thưa, Tông Lê
công tử lại say sưa nữa rồi, thật khác một trời một vực so với lệnh phụ quá
cố của y!”

“Bản quan được biết Tông học sĩ chính là đại thí chủ cho đạo quán,” Địch
Nhân Kiệt vừa nói vừa nhấp chén trà đặc cuối bữa.

“Dạ bẩm, đúng là vậy,” đạo trưởng đáp. “Tông gia rất đặc biệt! Tổ phụ y
xuất thân là phu dịch trong một ngôi làng phía nam. Cụ thường núp dưới
cửa sổ lớp học của thầy đồ, dùng que vạch chữ lên cát để học viết. Sau khi
cụ vượt qua kỳ thi Hương, một vài vị chưởng quỹ hảo tâm cảm phục sự
hiếu học của cụ mà quyên góp ngân lượng để cụ tiếp tục học. Nhờ thế mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.