ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 8

cử khoảng chục người tới cùng mấy cỗ kiệu kín, đưa các phu nhân và hành
lý của ta đến đó.”

Lão xà ích còn đang ngập ngừng muốn nói thêm thì Địch Nhân Kiệt đã hạ
lệnh, “Còn không mau đi!”

Lão khẽ nhún vai vẻ cam chịu. Hai xà ích thúc ngựa phi nước kiệu lên
đường, những chiếc đèn bão bằng giấy dầu của họ nhanh chóng chỉ còn là
hai đốm sáng nhảy múa trong màn đêm phía trước.

Địch Nhân Kiệt lần theo mạn xe cho đến khi tìm thấy thang để bước lên.
Ông leo vào bên trong rồi nhanh chóng kéo tấm vải bạt phía sau xuống. Ba
vị thê tử của ông đang ngồi trên nệm, cuộn mình trong chiếc áo choàng lữ
hành. Phía cuối xe, mấy tỳ nữ ngồi co ro giữa đống hành lý, khuôn mặt
trắng bệch lại vì lo sợ, co rúm vào nhau mỗi khi có tiếng sấm nổ. Mọi thứ
bên trong vẫn khô ráo, nhưng gió lạnh vẫn luồn vào qua lớp vải bạt dày
phía mui xe.

Thấy Địch Nhân Kiệt ngồi lên chiếc rương y phục, đại phu nhân lên tiếng,
“Lão gia không nên ra ngoài mới phải, mình mẩy ướt hết cả rồi!”

“Ta tính phụ Đào Cam và đám xà ích sửa lại trục xe bị hỏng,” ông mỉm
cười đầy mệt mỏi, “nhưng chẳng ích gì, ta sẽ phải thay nó. Dù sao mấy con
ngựa cũng đã kiệt sức trong khi cơn bão chỉ mới bắt đầu, chúng ta sẽ nghỉ
tại đạo quán Triều Vân. Đó là nơi duy nhất có thể trú chân quanh đây.”

“Ý lão gia là khu nhà lớn màu đỏ có mái ngói xanh lục trên sườn núi mà ta
đã thấy vào hai tuần trước khi ngang qua đây?” Nhị phu nhân hỏi.

Địch Nhân Kiệt gật đầu, “Nàng sẽ không phải chịu bất tiện khi lưu lại đó
đâu. Đấy là đạo quán lớn nhất huyện, mỗi dịp lễ đều có rất nhiều giáo đồ
đến viếng thăm. Ta chắc chắn họ có sẵn những buồng nghỉ tiện nghi.”

Ông cầm lấy chiếc khăn tam phu nhân đưa cho và lau khô bộ râu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.