ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 98

HỒI 12

Trong buồng nhỏ, Đào Cam phỏng đoán
Gặp Tông Lê, luận chuyện cố nhân

Sau khi Khang Dực Đức đóng cửa, Địch Nhân Kiệt bước tới buồng đối
diện. Cửa buồng không khóa nhưng khi ông đẩy mở, không có ai trong đó.
Ngoại trừ một cái giường và hai chiếc ghế, căn buồng không còn đồ đạc gì
khác. Chẳng có rương hay hòm, hay ít nhất là y phục treo trên mắc áo gỗ.
Nếu không có ngọn nến đang cháy leo lét trên chiếc bàn tre thì chẳng ai
nghĩ là có người đang ở đây.

Huyện lệnh mở ngăn kéo song chỉ thấy bụi là bụi. Ông quỳ xuống, cúi nhìn
dưới gầm giường, nhưng dưới đó không có gì ngoài một con chuột nhắt
đang cuống quýt chạy trốn.

Ông đứng dậy, phủi bụi trên đầu gối rồi bước ra ngoài, đi đến buồng của
Đào Cam. Giờ đã quá nửa đêm, chắc hẳn y đã thấm mệt bởi phải đi hầu
chuyện các đào kép. Đào Cam ngồi một mình trong căn buồng trống trải và
lạnh lẽo, cúi người bên cái chậu sưởi chỉ có hai ba viên than hồng. Y ghét
cay ghét đắng việc tiêu xài hoang phí không cần thiết.

Thấy Địch Nhân Kiệt bước vào, khuôn mặt ảm đạm của Đào Cam bừng
sáng. Y đứng bật dậy, mau mắn hỏi, “Bẩm đại nhân, có chuyện gì xảy ra
vậy? Thuộc hạ đi tìm ngài khắp nơi.”

“Châm cho ta một chén trà nóng!”. Địch Nhân Kiệt cắt lời. “Ngươi có đồ
ăn không?”

Trong lúc Địch Nhân Kiệt mệt mỏi ngồi phịch xuống bên chiếc bàn nhỏ,
Đào Cam vội lục lọi tay nải của mình. Y chỉ tìm thấy hai cái bánh dầu khô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.