ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 99

quắt, bèn nghi ngại đưa cho huyện lệnh, “Xin đại nhân thứ lỗi, thuộc hạ
không còn.”

Địch Nhân Kiệt nhanh chóng cắn một miếng.

“Quả thật rất ngon!” Ông hài lòng nói, “Chẳng giống mấy món chay vớ vẩn
kia, chúng có mùi vị tuyệt hảo của mỡ heo!”

Sau khi ngấu nghiến xong hai cái bánh và uống ba chén trà, Địch Nhân
Kiệt ngáp dài, nhận xét, “Bây giờ ta chỉ cần một giấc ngủ ngon! Mặc dù vài
nan đề đã được giải quyết, nhưng vẫn còn những việc ta cần khẩn trương
làm sáng tỏ, bao gồm một vụ ám sát hụt!”

Địch Nhân Kiệt kể cho Đào Cam những chuyện đã xảy ra, tóm tắt sơ lược
cuộc trò chuyện với Đinh cô nương và ‘Âu Dương cô nương’.

Ông kết luận, “Như vậy, vụ thiếu nữ sùng đạo Bạch Hồng coi như đã kết
thúc. Trước khi khởi hành vào sáng mai, ta sẽ nói chuyện với Bao phu
nhân. Giờ chỉ cần tìm ra kẻ đã đánh vào đầu ta và lý do hắn làm vậy!”

Đào Cam đăm chiêu suy nghĩ, tay vân vê mấy sợi râu dài mọc ra từ nốt ruồi
bên má trái. Cuối cùng y lên tiếng, “Bẩm, Đinh cô nương kể rằng Mặc Đức
thông thạo đường đi lối lại trong đạo quán này. Biết đâu hắn lại là một du
đạo sĩ? Những đạo sĩ kiểu này thường du đãng nay đây mai đó, viếng thăm
những đạo quán danh tiếng và tham dự nhiều buổi hành lễ quỷ quái ở đó.
Các đạo sĩ không phải cạo đầu như những tăng ni, nhờ đó dễ dàng giả trang
làm khách vãng lai. Trước đây, có khả năng Mặc Đức đã ghé thăm Triều
Vân quán và dính líu đến cái chết bất thường của các cô nương. Nữ nhân
cụt tay mà ngài đã nhìn thấy có thể là một nạn nhân của hắn. Giờ hắn quay
lại đây dưới thân phận kép hát, nhằm bắt nữ nhân phải im lặng, hoặc để
tống tiền những kẻ đồng lõa ở đạo quán chăng?”

“Đào Cam, những điều ngươi vừa nói,” Địch Nhân Kiệt trầm ngâm, “trùng
khớp với một giả định mơ hồ của ta. Nó nhắc ta nhớ tới bộ pháp phục bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.