1
Viktor Larenz không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lần thay đổi tầm nhìn.
Trước đây, cái phòng đơn trống trải của bệnh viện chuyên về chấn thương
tâm thể ở Wedding là phòng dành cho những ca bệnh nhân khó khăn nhất của
ông. Hôm nay chính ông lại nằm trên cái giường bệnh có thể điều chỉnh bằng
thủy lực, tay chân bị các dãy băng co giãn màu xám giữ chặt.
Cho đến nay không có ai vào thăm. Bạn bè không, đồng nghiệp cũ hay họ
hàng cũng không. Sự thay đổi duy nhất trong ngày, ngoài việc nhìn trừng
trừng vào giấy dán tường sợi thô đã bạc màu, hai tấm màn cửa sổ màu nâu dơ
bẩn và một trần phòng có vết hoen ố của nước, là bác sĩ Martin Roth, người
bác sĩ trưởng phòng trẻ tuổi đến thăm bệnh mỗi ngày hai lần. Không ai nộp
đơn ở ban giám đốc của bệnh viện tâm thần để xin vào thăm. Isabell cũng
không. Viktor biết chuyện này từ bác sĩ Roth, và ông cũng không thể oán
giận vợ ông được. Sau tất cả những gì đã xảy ra.
Người bác sĩ trưởng phòng được hỏi đang kiểm tra ống nhỏ giọt với túi
nước biển treo ở đầu giường trên một cái giá bằng kim loại có ba móc.
“Khoảng ba tuần nay rồi bác sĩ Larenz ạ.”
Viktor coi trọng người đàn ông này, vì ông ấy vẫn luôn luôn gọi ông với cả
danh hiệu. Trong tất cả những lần chuyện trò của những ngày vừa qua, ông
bao giờ cũng được bác sĩ Roth đối xử với sự tôn trọng lớn nhất có thể.
“Tôi bắt đầu tỉnh táo từ lúc nào?”
“Từ chín ngày nay.”
“Vậy à.” Ông ngưng một chút.
“Rồi khi nào tôi sẽ được ra viện?”
Viktor nhìn bác sĩ Roth phải mỉm cười vì câu nói đùa này. Cả hai người
đều biết rằng ông sẽ không bao giờ được ra viện, ít nhất là không ra khỏi một
nơi tương tự có cùng cấp an toàn.
Viktor nhìn xuống đôi tay của ông và giằng nhẹ dây trói. Dường như