ĐẢO TRỊ LIỆU BÍ ẨN - Trang 19

2

B: Ông có cảm giác như thế nào ngay sau tấn bi kịch?
L: Tôi đã chết. Tuy tôi vẫn còn thở, tôi cũng uống nước và đôi lúc cũng

ăn. Và thỉnh thoảng tôi còn ngủ được một đến hai tiếng trong một ngày.
Nhưng tôi không còn tồn tại nữa. Tôi đã chết vào cái ngày Josephine biến
mất.

Viktor nhìn trừng trừng vào dấu chờ lệnh đang nhấp nháy sau đoạn văn.

Ông đã ở trên hòn đảo từ bảy ngày nay. Đã một tuần nay, ông ngồi từ sáng
sớm đến tối khuya ở cạnh cái bàn cũ bằng gỗ xoan và cố trả lời cho câu hỏi
đầu tiên của bài phỏng vấn. Mãi đến sáng nay ông mới gõ được ít ra là năm
câu mạch lạc vào trong máy tính xách tay của mình.

Chết. Thật sự là không còn từ nào thích hợp hơn để mô tả tâm trạng của

ông trong những ngày và những tuần ngay sau đó.

Sau đó.
Viktor nhắm mắt lại.
Ông không còn có thể nhớ lại được những giờ đầu tiên sau cơn sốc.

Không biết đã nói gì với ai lẫn không biết ông đã ở đâu. Khi sự rối loạn phá
hủy gia đình ông. Lúc đấy, gánh nặng đè lên vai Isabell. Cô ấy chính là người
lục tủ quần áo để báo cho cảnh sát biết Josy đã mang những thứ gì trên
người. Cô ấy chính là người lấy ảnh ra từ trong quyển album gia đình để có
được một tấm hình truy tìm đứa con gái bé bỏng. Và cô ấy cũng là người báo
tin cho họ hàng biết trong khi ông đang lang thang vô định trên đường phố
Berlin. Người được cho là nhà tâm lý học chuyên nghiệp nổi tiếng đã thất bại
một cách thảm hại trong tình huống quan trọng nhất của cuộc đời mình. Và
trong những năm sau đó, Isabell cũng đã cứng rắn hơn ông. Chỉ sau ba tháng,
cô ấy đã tiếp tục công việc như là nhà tư vấn doanh nghiệp, trong khi Viktor
thì đã nhượng lại phòng khám bệnh và từ đó không hề chữa bệnh cho một
người nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.