ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 140

Rồi hắn thở than:
- Ôi! Chẳng lẽ ba mẹ cháu tằn tiện từng xu, ngày nào cũng ăn toàn bột
với đậu, để ngày giờ này cháu làm mửa mật mà chẳng đủ ăn sao?
Bà chủ nhà vừa nghe vừa chặc lưỡi thương hại.
Đôi mắt cú buồn rười rượi. Hắn không được khoẻ. Bốn năm đại học vất vả,
bây giờ nắng mưa gì cũng phải ra đường suốt.
- Bà ạ, cháu chẳng giỏi giang thông minh lắm đâu. Gia đình cháu là
dòng dõi nông dân thất học cả nghìn đời rồi, bây giờ cháu không phải lao
động chân tay, ba mẹ cháu cũng đủ mừng rồi.
Tém hết thịt và phô mai, hắn đứng dậy ra về. Lucia Santa đưa cho hắn ba
đô. Bà phải cầm tay hắn giúi tiền vào, cứ như nếu bà không cố ép thì chắc
chắn hắn sẽ khước từ. Nhưng hắn cũng đẩy đưa qua lại, rồi thở dài, ra điều
"hoàn cảnh" lắm hắn mới đành nhận.
Hai người quý mến nhau thật sự. Hắn quý bà vì tính lịch thiệp, bà còn quan
tâm tới nỗi niềm của hắn. Lúc nào hắn đến cũng được uống cà phê, ăn
bánh. Phần Lucia, bà thật tình tội nghiệp anh chàng luôn ủ dột này. Bà thầm
cám ơn Chúa, lũ con bà đứa nào cũng vui vẻ sống. Do đó, bà không thắc
mắc gì khi mỗi tuần cho chàng trai này ba đô la và ly cà phê.

Mấy tuần sau La Fortezza xoay sở cho bà được mười lăm đô la tiền phụ cấp
thuê nhà. Bà lẳng lặng dúi vào tay hắn năm đô, thay vì ba như những lần
trước.

Thêm vào đó mỗi lần hắn ra về, Lucia lại tiễn chân bằng một túi đầy nửa ký
thịt, một chai rượu nhà làm, uống cho dễ tiêu.
Lúc này Larry đã có được một cái xe cà tàng, những khi không đi làm, lại
hí hoáy sửa chữa, nên bà sai nó đánh xe đưa La Fortezza về tận phố Arthur.

Larry, La Fortezza và Gino cùng ngồi trên cái xe thổ tả nhảy chồm chồm
len lỏi giữa đám ngựa, xe, tàu điện. Gino thấy anh nó luôn tỏ ra lịch sự,
nhưng thỉnh thoảng vẫn đùa cợt xỏ xiên gã luật sư trẻ tuổi. La Fortezza
không ngờ hắn bị đem làm trò đùa, cứ liên tục lảm nhảm kể khổ, nào là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.