ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 142

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 11

Vừa leo lên bốn lần cầu thang, bác sĩ Barbato vừa thề có Chúa, lần này nhà
Lucia Santa phải trả công hắn xứng đáng. Dại gì không lấy. Lần trước,
mình giúp chúng, chúng lại đem tiền đi dâng kẻ khác. Tội gì hắn mất tiền,
để bệnh viện Pháp được hưởng.

Lũ nhà quê ngu dốt này tưởng chúng là ai chứ? Đòi hỏi điều kiện, thuốc
men cao cấp cỡ bệnh viện Pháp? Khốn khổ tới cái bô đi đái cũng không có,
ăn tiền cứu trợ, mà con gái lại vào nằm dưỡng đường xịn.

Bé Sal mở cửa, mặt mày rất nghiêm trọng. Vừa bước vào, bác sĩ thấy ngay
khung cảnh bừa bãi trong nhà bếp. Trên cái bàn đầy chén dĩa, khăn bàn
nhem nhuốc, mẩu bánh mì, trứng chiên, khoai tây chiên, hai thằng nhóc
Gino và Vincent thản nhiên ngồi đánh bài. Hắn tức giận tự nhủ "Rõ ra hai
thằng kẻ cướp!". Nhưng hắn dịu xuống khi Vincent đứng dậy hướng dẫn
bác sĩ vào chỗ mẹ năm, e dè nói:
- Mẹ em bị bệnh.
Lucia Santa nằm trong buồng ngủ, tối tăm, không cửa sổ. Con bé Aileen
đứng cạnh giường, để mẹ lau chùi hai tay với thau nước kế bên. Cảnh này
làm anh chàng bác sĩ nhớ lại những tranh tôn giáo đã từng thấy khi sang Ý.
Mối liên tưởng này không có chút xúc động tình cảm nào, mà chính vì sự
hoà hợp tuyệt vời hình ảnh dịu dàng của người mẹ đang săn sóc con với
ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ của bóng đèn điện vàng vọt hắt bóng quang cảnh êm
đềm hạnh phúc của hai mẹ con lên bức tường sẫm màu.
Hắn cố phân tích sự giống nhau của khung cảnh này với những tranh thánh.
Rồi hắn nhận ra, đã đọc đâu đó, đơn giản vì người nông dân lớn lên trong
sự giáo dục hướng đứa con hoàn toàn tin cậy mẹ. Chính những con người
này đã được các danh hoạc dùng làm mẫu trong các bức tranh của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.