ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 146

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 12

Octavia xa nhà đã sáu tháng. Suốt thời gian đó, Lucia Santa chẳng thể nào
đi thăm con gái được. Đường thì xa, việc nhà làm không hở tay và bà
không tin tưởng thằng Larry và cái xe cà tàng của nó, lại thêm chuyện bỏ
mấy đứa bé ở nhà bà không yên tâm.

Hôm Octavia về, Larry và Vincent ra ga đón. Cả nhà ở nhà chờ. Lũ nhóc
diện bộ áo ngày chủ nhật, bà mẹ mặc váy áo đen tươm tất nhất. Mụ Zia
Louchee tất bật nấu nướng, ngoáy nồi sốt cà chua.

Thằng Gino được phân công đứng gác bên cửa sổ. Cuối cùng nhưng chạy
như bay vào bếp hét toáng lên:
- Mẹ ơi, về tới rồi kìa!
Bà mẹ lau vội nước mắt, Zia Louchee đổ gấp đồ nấu vào nồi nước đang sôi.
Mấy đứa trẻ mở cửa, chạy ra đầu cầu thang nghe ngóng những bước chân
đang rầm rập bước lên.
Lúc Octavia xuất hiện, gần như chẳng ai nhận ra cô. Mọi người chờ đợi
một con nó vừa qua cơn thập tử nhất sinh, xanh xao, yếu đuối. Nhưng trước
mặt cả nhà là một Octavia hoàn toàn Mỹ: da dẻ chẳng chút tái nhợt như
trước, mà tươi tắn hồng hào, tóc buông thả theo kiểu Mỹ. Cô mặc váy, áo
khoác ngoài, thắt lưng đàng hoàng. Nhưng điều khác lạ nhất của cô là
giọng nói, cách nói và lối chào hỏi mọi người.
Cô chúm chím cười, hàm răng trắng bóng. Cô ôm Sal và Aileen nhỏ nhẹ
kêu lên:
- Ôi, cưng, cưng ơi, chị nhớ cưng quá.
Rồi cô hôn mẹ, nói rất điệu đàng:
- Ôi về nhà con mừng quá!
Larry và Vincent khệ nệ xách hai va li đồ vào, tỏ ra hơi lúng túng. Octavia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.