ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 151

đi chơi hả? Thằng hèn, thứ chó đẻ. Các em tôi nhịn ăn kẹo, không dám đến
rạp xem phim mới đủ tiền để cho mẹ tôi giúi cho anh. Vậy mà tôi lại đi
chơi với anh ư? Cho anh biết, tôi đã tốt nghiệp trung học. Tôi chẳng lạ gì
kịch cọt. Tôi đã đọc Zola. Vậy thì xéo đi mà tìm những con bé ngu ngơ mà
loè chúng nó. Với tôi, anh chẳng là cục cứt gì đâu.
- Octavia, trời ơi, mày có im đi không?
Bà mẹ vừa hốt hoảng năn nỉ con, vừa phân trần với cậu điều tra viên:
- Em nó đang bị ốm.
Anh chàng điều tra viên sợ quá, bỏ cả túi quà, chạy như ma đuổi xuống
nhà.

Hai tuần sau, một điều tra viên người Mỹ, đã lớn tuổi đến nhà. Ông ta cắt
giảm tiền cứu trợ, nhưng cho biết số tiền trong ngân khố của ba đứa lớn,
không được tính như tài sản chung của gia đình. Chỉ toà mới có quyền cho
phép rút ra khi chúng có chuyện thật sự khẩn thiết. Và tiền của đầu này,
không được sử dụng cho hai đứa kia, bà mẹ cũng không được quyền sử
dụng.

Nhưng cảnh xảy ra với anh chàng La Fortezza thì không bao giờ Gino và
Vincent quên được. Hai đứa lắc đầu phát khiếp vì miệng lưỡi bà chị. Cả hai
đều bảo nhau, nhớ đừng bao giờ lấy con bé nào giống như chị chúng nó.
Tuy nhiên, màn kịch đó it ra cũng chấm dứt không khí kiểu cách, e dè của
một người đi xa mới về, đang đau ốm, đối với những thành viên trong gia
đình. Đây lại là cô Octavia hung dữ như xưa. Cô đã khoẻ lại. Bà mẹ cũng
không còn giận con gái vì thái độ đối với La Fortezza. Có điều bà chẳng
hiểu vì sao nó lại nổi tam bành lên với người ta như vậy. Vì dù cách này
hay cách khác, ai chẳng phải kiếm ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.