ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 152

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 13

Hôm nhận được lá thư từ bệnh viện tâm thần Ravenswood gửi tới, Octavia
chờ các em đi ngủ hết, mới đọc cho mẹ nghe. Lá thư ngắn gọn cho biết cha
của chúng sẽ được gia đình đón về, sau khi người mẹ ký vào tờ cam kết.
Nội dung cũng nói rõ bệnh nhân cần được săn sóc và giám sát. Cùng với lá
thư, còn đính kèm bản điều tra để gia đình lập tờ khai: tuổi của mấy đứa
trẻ, thu nhập của toàn thể gia đình và của mỗi cá nhân. Bệnh viện cũng cho
hay, mặc dù bệnh nhân đã có khả năng trở lại gia đình, nhưng ông ta chưa
hoàn toàn khoẻ hẳn.
Lucia Santa bối rối nhấp chút cà phê, nói:
- Nnhưng ông ấy chưa khoẻ hẳn mà, chắc họ thử đấy thôi.
- Ông ấy khoẻ rồi. Chỉ không làm gì được, cần săn sóc như người ốm
vậy thôi. Có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn lại có thể đi làm lại. Mẹ có
muốn đón ông ấy về không?
Cô hơi đỏ mặt nhìn xuống, vì vừa thoáng có những ý nghĩ không đẹp về
mẹ. Bà ngó mặt con gái đỏ lên, hỏi mỉa:
- Tại sao không chớ? Ông ấy là ba của ba đứa con tôi. Ông ấy nuôi cái
nhà này cả chục năm. Con ngựa, con bò phục vụ vất vả, khi già yếu, bệnh
tật cũng phải đối xử tử tế, huống hồ con người. Tại sao tôi không muốn
chồng tôi về?
- Con có gây rắc rối gì đâu?
- Nhà này đủ rắc rối rồi. Làm sao biết ông ấy sẽ làm những gì có thể
gây nguy hại đến mấy đứa bé? Làm sao sống lại cái cảnh như mấy năm
trước? Cả nhà lại phải chịu đựng, liều mạng mà cho ông ấy một cơ hội nữa
vậy. Ôi, không, chắc không được đâu, quá sức chịu đựng rồi.
Octavia không nói gì. Hai mẹ con im lặng hàng giờ. Cô cầm cây bút và tờ
giấy sẵn sàng viết thư trả lời.
Người mẹ ngồi nhớ lại những chuyện tương tự như thế này, biết bao người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.