ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 166

sát đối xử ân cần với cháu ra sao rồi chứ. Vì cháu là bạn của bác. Còn thằng
cha chủ tiệm bánh, làm ăn sát nách đồn cảnh sát, không hề mời họ một ly
cà phê, biếu được cái bánh. Cảnh sát bên đồn vào hiệu của lão, một ly cà
phê cũng bị tính tiền thẳng tay. Lão là loại người gì mà ngu vậy?
Ông nhăn mặt kinh tởm, tiếp:
- Lão là loại người cứ tưởng cắm đầu làm ăn là lương thiện, chẳng hề
phạm luật thì chẳng có gì rắc rối xảy ra. Đúng là thằng ngu.
Rồi ông bảo Larry, giọng thật tình cảm:
- Nghe bác nói nhé. Hãy nghĩ đến bản thân cháu xem. Làm cật lực,
lương thiện, không phạm luật, nhưng khi không có việc làm, có kẻ nào cho
cháu tiền vì cháu lương thiện chưa? Không phạm luật thì cháu không phải
ngồi tù. Đúng vậy. Nhưng vợ con cháu đói. Vợ con cháu đói vì cháu thất
nghiệp không lương, mà lại không thể phạm luật, không dám ăn cắp. Phải
vậy không?
Ông chờ Larry cười xác nhận. Nhưng nó nhìn ông lom lom, đợi ông nói
tiếp. Di Lucca nghiêm nghị bảo:
- Không thể sống mãi như vậy, phải thay đổi mà đi lên. Cháu có đồng
ý tiếp tục làm với bác, một trăm đô la một tuần? Và trên một địa bàn tốt
hơn?
- Cháu cám ơn bác nhiều lắm. Cháu đồng ý.
Di Lucca chỉ ngón tay vào mặt nó như ba mắng yêu con:
- Không được ứng tiền túi đóng tiền nguyệt đoàn cho ai nữa nhé.
Larry toét miệng cười:
- Dạ, cháu nhớ.

Ra khỏi xe, Larry đi dọc con đường sắt. Nó nhận ra một điều, chỉ đàng
hoàng tử tế suông, không kèm theo đồng tiền, chẳng khiến được ai làm theo
yêu cầu của mình. Nhưng nó không hiểu tại sao người ta tỏ ra quý trọng
một co nnn có hành động hung bạo vậy, như vẻ hớn hở của ông Lucca khi
thấy bộ mặt tan nát của lão chủ tiệm bánh? Chính vì chuyện này mà nó sẽ
kiếm được tiền, vợ con nó sống như những gia đình có cơ sở làm ăn, nó sẽ
giúp được mẹ và chị em nó. Thật lòng nó đâu có đấm lão lùn vì tiền, chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.