ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 184

tâm thần, ông ta đã chết dần chết mòn trong lòng bà rồi. Bà không thể hình
dung nổi đó là một con người còn sống.

Lúc này Teresina Coccalitti mới chứng tỏ mụ quả là người sắt đá, đúng như
khu phố từng đồn thổi. Mụ vạch đường chỉ lối cho Lucia, tại sao lại phải
tốn công đem xác về tận New York? Vừa tốn kém tiền chôn cất, vừa nhắc
nhở cho thiên hạ biết chồng chị chết vì bệnh điên à? Tại sao không đưa tất
cả gia đình đến thẳng bệnh viện, ma chay, chôn cất ngay tại đó. Frank
Corbo có họ hàng thân thích nào ở xứ sở này đâu mà ngăn cản hay đi
phúng điếu. Hà tiện được mấy trăm đô, mà lại tránh được tụi ngồi lê đôi
mách.

Mụ bàn như vậy thì hợp lý quá rồi.

Ngay tối hôm đó Lucia làm bữa cơm linh đình để cả nhà họp mặt. Không ai
tỏ ra quá đau khổ vì người mới khuất. Nhưng bà mẹ sững sờ khi thằng
Gino tỉnh bơ nghe tin bố chết. Nó nhìn thẳng mắt bà, nhún vai. Thằng Sal
và con Aileen khi đó còn quá nhỏ, chắc không nhớ gì. Còn Gino, lúc cha nó
đi, nó đã mười một tuổi rồi mà.

Vừa ăn, cả nhà vừa bàn bạc chương trình: Larry gọi điện thoại đường dài,
thu xếp đám tang được tổ chức vào buổi trưa và đặt làm một mộ bia để gắn
trước mồ trong nghĩa trang bệnh viện. Nó cũng đã mượn của sếp một xe
con (chính ông di Lucca năn nỉ nó mượn) để đưa cả nhà đi. Vì đường xa,
phải khởi hành đúng bảy giờ sáng mới có thể về tới nhà buổi chiều tối. Như
vậy mọi người chỉ phải nghỉ làm một ngày thôi. Vợ chồng Octavia đêm nay
ngủ trong phòng cũ của cô, Lena sang ngủ với mẹ. Như vậy là ổn cả.

Gino ăn tối vội vàng rồi thay quần áo. Lúc nó ra khỏi cửa, bà mẹ nói theo:
- Gino, về sớm đấy nhé. Bảy giờ sáng mai đi rồi đó.
- Được rồi.
Vừa nói, nó vừa chạy xuống cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.