Larry khó chịu hỏi:
- Nó có biết đêm nay phải ngủ ở nhà không?
Bà mẹ nhún vai:
- Đêm nào nó không đến Hudson Guild. Nó là ông hoàng của cái câu
lạc bộ phải gió ấy đấy.
- Vậy thì không được, nó phải biết kính trọng ba nó chứ. Tối tối con đi
qua đấy, đều thấy nó đú đởn với mấy thằng bạn, ve vãn gái. Đáng lẽ tối nay
mẹ phải bắt nó ở nhà.
Octavia bật cười hô hố. Cứ mỗi khi Larry lên mặt đạo đức, cô không ngăn
được trêu chọc nó:
- Mày bắt nó ở nhà đi. Có nhớ hồi bằng tuổi nó, mày làm những trò
khỉ gì không?
Larry cười cười liếc vợ. Nhưng Louisa đang bận săn sóc con. Nó bảo:
- Thôi đủ rồi, bà chị.
Nó toét miệng cười. Cả nhà lại vui vẻ nhắc lại bao chuyện đã xảy ra trong
gia đình, trong khi Sal và Lena lau dọn bàn. Bà mẹ đem ra một đĩa lớn hạt
dẻ, một bình rượu và mấy chai nước ngọt. Mụ Teresina Coccalitti lò mò
vào, cả nhà đổi đề tài về người chồng, người cha mới mất. Octavia mở đầu
bằng câu nói quen thuộc "Khi ông ấy gọi thằng Vincent là thiên thần, con
biết là ông ấy điên mất rồi…" cứ thế tiếp tục cho tới giờ đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lucia Santa phát hiện thằng Gino suốt đêm không về. Mấy
tháng hè nóng nực, thằng ranh này vẫn bỏ nhà đi lang thang với bạn bè, làm
gì thì có trời biết. Nhưng một ngày như hôm nay, nó bắt cả nhà chờ đợi để
đi làm đám ma cho ba nó thì thật là quá đáng. Lucia giận điên lên.
Cả nhà ăn điểm tâm xong, nó vẫn chưa vác mặt về. Bộ đồ vét, cà vạt và cái
sơ mi trắng nõn của nó chình ình trên giường. Bà sai Larry và Vincent đi
tìm. Hai anh em phóng xe qua Hudson Guild trên đường Số Hai Mươi Bảy,
tới cả cửa hàng bánh kẹo trên đường Số Chín, nơi mấy thằng ranh thường
tụ tập đánh bài. Lão chủ mắt lèm nhèm bảo Gino có ở đó nhưng mới một