ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 202

điếu thuốc. Nó ngạc nhiên nhận ra anh nó không thấy nó. Nó đang đứng
trong bóng tối, tách biệt với thế giới của những người đang làm việc. Gino
tiến vào khoảng sáng bên bàn anh nó. Lúc này, mọi người mới ngẩng đầu
lên và Vincent nhìn thấy thằng em.

Mặt Vincent bừng lên, sung sướng. Nụ cười nó dễ thương như ngày hai anh
em còn bé. Nó chộp gói đồ ăn, bảo:
- Cám ơn, nhóc.
Người chung quanh ngừng đánh máy. Vincent vui vẻ giới thiệu:
- Gino, em trai mình đó.
Gino chợt bối rối vì giọng anh nó tràn trề hãnh diện. Nó cảm thấy lố bịch
trong cái quần xanh, áo len trắng nõn. Người đàn ông ngồi nơi quầy cuối
phòng gọi lớn:
- Mau mau lên, đống hoá đơn này gần hết rồi.
Rồi ông ta đi tới đặt lên bàn Vincent một chồng hóa đơn. Trông ông ta như
một con chuột ốm đói.
Vincent bối rối bảo:
- Chút nữa tôi sẽ làm cho hết, không nghỉ giải lao đâu.
Gino quay ra, Vincent đưa em tới thang máy. Hai anh em đứng chờ, tiếng
dây cáp rọt rẹt. Vincent bảo:
- Đi đường tắt qua sân ga cho nhanh. Nhưng coi chừng tàu lên xuống đấy.
Cám ơn đã đem đồ ăn cho anh. Hôm nay em không đánh bóng à?
- Có chớ.
Gino sốt ruột chờ thang máy, vì thấy anh nó bối rối nhìn về bàn làm việc,
trong khi lão mặt chuột đang đảo mắt nhìn. Vincent bảo:
- nếu về kịp, anh sẽ đến xem em chơi bóng.
Rồi Gino bước vào thang máy, trên đường từ từ xuống, mùi hôi mốc, mùi
chuột bọ làm nó muốn nôn mửa.

Ra khỏi ngôi nhà, Gino ngửa cao đầu hứng ánh nắng ấm, tươm vàng của
trời tháng chín. Nó khoan khoái như vừa trút xong gánh nặng và chẳng còn
nghĩ gì tới Vincent nữa. Nó chạy chầm chậm về bãi đường sắt, ngổn ngang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.