ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 232

chẳng ai biết được ngày mai đâu".

Lucia Santa cúi đầu cám ơn.

Mọi người lục đục vào xe, trong khi Larry nhịp tay trên bánh lái, vẻ sốt
ruột. Rồi nó lái xe chạy chầm chậm để mấy xe chở đồ theo kịp, hướng về
phía cầu Queensborough. Lúc đầu, vì bà mẹ cứ lặng lẽ khóc, nên không khí
thật nặng nề, cho đến khi lũ nhóc chí choé đánh nhau, Louisa phải tát mỗi
đứa mấy cái, chúng mới chịu ngồi yên. Tất cả thoải mái hẳn ra. Larry bảo
một tiếng nữa mới tới nơi. Mọi người quay qua nói chuyện hai ngôi nhà
mới. Mấy đứa bé luôn miệng nói "Tới Long Island chưa vậy?" Chú Sal
hoặc cô Lena cũng luôn miệng trả lời "Chưa đâu".

Bà mẹ hạ kính cửa xe cho mát. Bà bế một đứa cháu lên lòng. Larry cười
cười tán:
- Cả nhà gần nhau là nhất, mẹ nhỉ.
Bà bắt gặp ánh nhìn của Lena, con bé này giống Gino, rất hiểu ý mẹ.
Octavia cũng mỉm cười. Hai mẹ con đều quá hiểu thằng Larry. Nó hí hởn vì
ở gần gia đình, thì vợ con nó có người lo, thằng súc sinh tha hồ đi ve vãn
mấy đứa con gái đang chết đói vì chiến tranh.

Xe xuống dốc cầu Queensborough, vùn vụt lướt qua những dây cáp treo.
Tụi nhóc đứng dậy để nhìn làn nước xám xì phía dưới. Rồi xe qua khỏi cầu,
tiến vào một đại lộ mênh mông với ba làn xe chạy. Đám nhóc bắt đầu hú hí
và bà nội lên tiếng bảo, đúng rồi đấy, chúng ta đã tới Long Island.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.