ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 229

Bà pha cà phê rồi cùng đứng bên cửa sổ với lão, vừa uống vừa ngó xuống
đường. Octavia, Sal và Lena chuyển những gói nhỏ xuống xe tải trước.
Trong khi hai lão già Ý lực lưỡng vừa càu nhàu vừa cõng, tủ, giường xuống
sau.

Một lúc sau, căn hộ chỉ còn trơ lại cái ghế đẩu chẳng đáng giá để đem về
ngôi nhà mới sang trọng bên Long Island. Louisa dắt ba đứa con lên chờ
mọi người cùng đi. Mấy nhóc len lỏi trong đống quần áo bỏ đi, giấy báo
cũ….

Rồi giây phút cuối cùng cũng tới, Larry ngồi chờ trong xe mua lại của xếp
di Lucca. Octavia bảo:
- Đi thôi, mẹ. Ra khỏi đống rác này thôi chớ.
Nhưng tất cả đều kinh ngạc, Lucia mặt thẫn thờ, như chẳng thể nào thực sự
tin có ngày bà phải rời xa nơi này mãi mãi. Rồi thay vì đi ra phía cửa, bà
ngồi thụp xuống ghế đẩu mà khóc.
Octavia xua mẹ con Louisa xuống cầu thang rồi trở lại nhăn nhó hỏi:
- Mẹ hay nhỉ. Muốn khóc thì lên xe khóc cũng được. Mọi người đang
chờ kia.
Lucia úp mặt vào hai bàn tay, nức nở. Bà không thể ngăn được nước mắt.
Bà nghe tiếng con Lena gắt chị:
- Để mẹ yên đi mà.
Ít lời như thằng Sal mà cũng lên tiếng:
- Chị đi trước đi, chúng em sẽ đưa mẹ xuống.

Octavia xuống cầu thang. Bà ngẩng đầu nhìn hai con. Hai đứa đứng trước
mặt mẹ. Bà không ngờ chúng đã lớn thế. Lena thật xinh đẹp, da ngăm, mắt
xanh giống bố, nhưng mặt lại giống Gino. Thằng Sal đặt tay lên vai mẹ, nó
có đôi mắt của một người chẳng bao giờ biết giận hờn. Khoảnh khắc này
làm bà nhớ lại đã bao lần Sal và Lena lặng lẽ một góc nhà nhìn ngắm mọi
người đối xử với nhau, chắc chắn chúng đã kết án tất cả người trong nhà
này. Nhưng bà đâu có biết, dưới mắt chúng bà là một nữ anh hùng trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.