ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 228

Ôngkhông nói một lời an ủi, làm bà cảm thấy bơ vơ suốt đời.

Bà có bao giờ muốn làm một kẻ hành hương, xa lìa làng xóm, để vượt qua
đại dương đầy hãi hùng kia đâu.

Căn phòng lạnh ngắt làm bà chợt tỉnh. Trong bóng tối bà thay quần áo, lấy
cái gối đặt bên thành cửa sổ, nhìn xuống đại lộ Số Mười, chờ sáng. Đây là
lần đầu trong suốt bao nhiêu năm, bà mới thực sự nghe tiếng đầu máy tàu
dồn toa và tiếng rin rít trên đường sắt. Xa xa, nơi bến Jersey, chìm trong
bóng tối, vì chiến tranh không được bật đèn, chỉ có những vì sao nhấp nháy
trên nền trời đêm.

Buổi sáng, cả nhà phải chờ đoàn xe chở đồ. Bà tiếp những người hàng xóm
đến chào. Chẳng có người bạn cũ nào, vì chẳng còn ai ở lại khu phố này.
Thằng Guido bị thương nặng trong khi đứng lò bánh, ông Panettiere đã bán
lại cửa hàng, dọn đến Long Island. Lão cắt tóc dở hơi với một bầy toàn con
gái, cũng dọn đến gần lão Panettiere để mỗi chủ nhật còn có bạn đánh bài.
Những người khác, mỗi người tới một nơi, những nơi họ thường ao ước
nhưng bây giờ mới được toại nguyện.
Người gây kinh ngạc nhất là bác sĩ Barbato, tình nguyện vào quân đội và
trở thành người hùng tại châu Phi. Những tin tức và hình ảnh của ông bác sĩ
đăng trên báo, làm ông già nổi giận đùng đùng vì thằng con dại dột. Mụ
Teresina khốn khổ thì không ló mặt ra khỏi nhà. Mụ khư khư canh gác cả
đống hộp mỡ và dầu ô liu, để đợi ngày có tiền chuộc mấy thằng con, từ tay
tử thần. Thằng Joey, bạn hồi bé của Gino, khôn ngoan trốn lính. Chẳng ai
biết bằng cách nào mà bây giờ nó giàu sụ, mua nhà to như lâu đài cho cha
mẹ ở New Jersey. Vì thế thực sự nhà Lucia Santa đã đến lúc nên đi khỏi nơi
này.
Cuối cùng thì lão Piero Santini cũng tới với đoàn xe tải từ Tuckahoe. Thời
chiến chuyện xe cộ là rất khó khăn, nhưng lão sẵn sàng làm vui lòng người
bà con quê cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.