ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 45

Thằng Vincenzo bắt đầu làm cho lò bánh. Tốt. Thằng Gino phải phụ việc
với bà thay thế cho người cha trốn tránh trách nhiệm. Đó cũng là một cách
trừng trị chồng, vì hắn rất thương thằng con trai.

Lucia lấy ổ bánh mì Ý, tròn trịa như bà, cao bằng một đứa trẻ, cắt mấy
khoanh dày, phết bơ lên một khoanh bánh cho bà, còn lại dành cho mấy
đứa con.

Đây là khoảng thời gian bà khoái nhất, buổi sáng mát mẻ, trẻ con sắp dậy,
những người khác đã ra khỏi nhà, bản thân bà đầy đủ sức khoẻ để hoàn tất
bổn phận trong đời sống.

"Que Bella Insalata – rau ngon quá này", tiếng rao lanh lảnh vút lên, cũng
vừa lúc mấy thằng bé thức giấc. Chúng nhào ra khỏi giường. Thằng Gino
chạy vội tới cửa sổ. Phía dưới, người bán hàng rong đang đứng trên xe
ngựa chở rau, tay cầm bó rau xanh mướt như ngọc giơ cao, vừa cất tiếng
"Rau ngon quá này", anh ta không mời mọc, năn nỉ ai mua, chỉ mời mọi
người thưởng thức cái ngon của những củ hành trắng nõn, màu nâu của
những củ khoai tròn trịa ú nu, những bó hành, cần xanh tươi mơn mởn,
bằng giọng thiết tha "Rau ngon quá này".
Trong bữa điểm tâm, Lucia bảo các con:
- Nghe này, ba các con đi vắng một thời gian ngắn, các con phải giúp
mẹ cho tới khi ba về. Vincenzo thì làm bên lò bánh rồi, Gino phải phụ mẹ
xách nước, giặt khăn, lau cầu thang. Salvatore lau bụi lan can, cả bé Lena
nữa nhé.
Bà mỉm cười với hai đứa nhỏ nhất. Vincenzo cúi đầu rầu rĩ. Thằng Gino
bướng bỉnh nói:
- Hôm nay con bận.
- À, ngày nào con chẳng bận. Mẹ cũng bận vậy.
- Mẹ, hôm nay con hẹn thằng Joey Bianco đi lấy nước đá trong bãi ga.
Con sẽ đem nước đá về cho mẹ trước khi đem bán. Cho cả bà Zia Louchee

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.