ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 46

nữa.
Lucia nhìn nó âu yếm, làm Vincent phát ghen:
- Tốt, nhưng nhớ tủ đá của mẹ phải đầy. Muốn cho muốn bán thì tính
sau, nghe không?
Thấy Vinceng ném bỏ miếng bánh đang ăn xuống đĩa, bà lừ mắt nhìn rồi
bảo Gino:
- Nhưng chiều nay phải phụ việc nhà, nếu không là ăn roi đấy.
Doạ vậy thôi, thật tâm, bà thấy thằng bé cũng sắp tới tuổi kiếm tiền, đâu
còn thời gian vui đùa nhiều nữa.

Như bất cứ đứa nào cũng cỡ tuổi nó, Gino lúc nào cũng dự định đủ trò
trong đầu. Nó nhìn qua cửa sổ sang bãi đất nhà ga, phía bên kia đường đầy
ắp những xe chở hàng, phía sau đoàn xe là dòng sông Hudson xanh dờn,
long lanh trong nắng sớm. Nó sung sướng chạy xuống cầu thang, băng ra
đường phố, rực rỡ mặt trời tháng tám.

Hè đường dưới chân nó ấm áp, gió thổi chiếc áo thun bạc màu sát vào mình
nó. Vừa chạy, Gino vừa ngó quanh tìm thằng bạn cộng sự với nó, thằng
Joey Bianco.

Joey mười hai tuổi, nhưng thấp hơn Gino. Nó là thằng nhóc giàu nhất khu
phố, có tới hai trăm đô la gởi ngân hàng. Mùa đông bán than, mùa hè bán
nước đá, toàn đồ ăn cắp trong nhà ga. Nó còn bán bao giấy cho mấy bạn
hàng ngoài chợ.

Thằng Joey đẩy cái xe thùng gỗ tới. Với Gino, đó là cái xe ngon lành nhất
đại lộ Số Mười. Sáu bánh vỏ cao su đàng hoàng, chở một đô la nước đá hay
ba thằng bạn rất nhẹ nhàng.

Hai đứa làm lễ xuất quân bằng một chầu kem. Ông chủ Panettiere hào
phóng tặng thêm cho mỗi đứa một muỗng đầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.