ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 62

chồng đứng chặn giữa hai mẹ con.
Lucia hít vào một hơi dài.
- À, à! Thằng con đánh mẹ! Đồ súc sinh! Trâu sanh chó đẻ! Nhờ trời
ba mày chết rồi. Tạ ơn Chúa, ông ấy không phải thấy thằng con ông ấy
đánh mẹ ruột nó vì bênh người ngoài.
Mặt Larry còn hằn vết năm ngón tay, nhưng nó không còn tức giận mẹ. Nó
nhăn nhó bảo:
- Kìa mẹ, con chỉ xô mẹ ra thôi mà.
Nó cảm thấy có tội, lương tâm cắn rứt, khi nhìn những giọt nước mắt tủi hổ
của bà.
Lucia Santa quay lại vợ chồng Le Cinglata:
- Các người vừa lòng rồi chớ? Thôi được. Nhưng tôi nói cho bà biết.
Nó có thể ở lại đây. Riêng đêm nay thì nó phải về nhà. Nếu không, tôi sẽ đi
báo cảnh sát. Nó còn dưới tuổi thành niên mà. Tôi sẽ tống nó vào trường
cải tạo và các người thì ngồi tù. Phải, chị nói đúng, chúng ta đâu phải đang
sống trên đất Ý.
Bà bảo thằng con:
- Còn mày, đứng lại đây với những người thân của mày. Tao không
muốn thấy mày vác mặt cùng tao ra phố. Nhưng con yêu quý ạ, đêm nay
con phải ngủ ở nhà, bằng không đừng bao giờ vác mặt về nữa.
Nói xong bà đi thẳng ra cửa. Trên đường về, Lucia chua chát nghĩ, thì ra
chúng tạo dựng tài sản như vậy đấy. Tiền là trên hết. Đồ cặn bã, lũ súc sinh!
Kiếm tiền bỉ ổi vậy mà cứ vác mặt lên với thiên hạ.
Đêm đó, sau khi lũ trẻ đi ngủ, Octavia và mẹ ngồi uống cà phê trong bếp.
Vẫn chưa thấy bóng dáng thằng Larry đâu. Cô hơi ớn vì mẹ quyết định đưa
thằng Larry vào trường cải tạo. Vậy là ngày mai cô lại mất buổi làm, để đi
cùng bà đến đồn cảnh sát làm đơn ký tờ cam kết. Cô chẳng bao giờ thấy mẹ
cứng rắn, tàn nhẫn như vậy. Cô không ngờ bà coi rẻ đồng tiền thằng em cô
kiếm thêm tại nhà Le Cinglata như vậy.
Bỗng cả hai mẹ con đều giật mình vì tiếng gõ cửa. Octavia vừa mở cánh
cửa, một người đàn ông bảnh bao, cao lớn, ăn mặc như diễn viên điện ảnh,
mỉm cười chào cô. Hắn hỏi bằng tiếng Ý rất hoàn hảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.